Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1121 - Chương 1436: Ngươi Sẽ Chịu Nghe Lời Sao.

Chương 1436: Ngươi sẽ chịu nghe lời sao. Chương 1436: Ngươi sẽ chịu nghe lời sao.Chương 1436: Ngươi sẽ chịu nghe lời sao.

1147 chữ

Chương 1436: Ngươi sẽ chịu nghe lời sao

Người trẻ tuổi cương nghị không trả lời, ánh mắt tinh mâu trong nháy mắt cảnh giác, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trong viện.

Đối phương biến hóa, Hứa Nguyên thấy rõ, lập tức cười khẽ nói: "Huynh đệ chớ vội, ta chỉ hơi kinh ngạc, không phải là không trả lời được."

Người trẻ tuổi cương nghị không nói gì.

Cảm nhận được đối phương như lâm đại địch, Hứa Nguyên cũng không dài dòng, hơi nhớ lại, chậm rãi đáp:

"Lý Thanh Diễm, hoặc là nói Vũ Nguyên."

"Phải."

"Hừ. Thật ngây thơ."

Ám hiệu chính xác, Hứa Nguyên theo bản năng bật cười.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt có chút thù địch của người trẻ tuổi, hắn cũng thu liễm ý cười, hỏi:

"Huynh đệ xưng hô thế nào?"

Người trẻ tuổi cương nghị hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

"Công tử gọi ta là Thương Bắc là được."

Thương Bắc...

Hắn nhớ đây hình như là một phiên hiệu trong Trần Tây Quân. Đánh giá người trẻ tuổi một cái, Hứa Nguyên cũng không tiếp tục truy hỏi danh tính đối phương, trở lại chuyện chính: "Thương Bắc, nếu thân phận đã được xác nhận, bây giờ có thể cho ta biết nàng ở đâu không?"

"Đó là điều đương nhiên."

Lần này, người trẻ tuổi cương nghị tên là Thương Bắc không do dự, trịnh trọng hành lễ với Hứa Nguyên:

"Có thể cho ta mượn bút mực một lát không? Ta sẽ vẽ cho công tử vị trí của quận chúa."

Vẽ?

Hứa Nguyên chan chờ trong chớp mắt, hỏi ngược lại:

"Có thể đi thì đi, nhưng vì sao phải vẽ, mà không phải trực tiếp dẫn ta đi?"

Thương Bắc ngước mắt nhìn bầu trời, nhưng không phải đang nhìn bầu trời đầy sao trên kia, mà là đại trận bao phủ toàn bộ Trấn Tây phủ thành, thấp giọng nói:

"Công tử, chạng vạng tối nay người phái người hô hoán, e là đã khiến một số kẻ chú ý, phòng vệ trong thành tối nay được tăng cường rất nhiều."

Nói xong, Thương Bắc đưa tay vào ngực, lấy ra một khối lệnh bài đen kịt, khắc chữ "Tây":

"Mà lệnh bài này chỉ có thể bảo hộ một người đi qua đại trận."

Lòng người khó dò, chỉ có trận pháp được bế trí sẵn mới vĩnh viễn tận trung chức trách.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm khối lệnh bài kia máy hơi thở, đột nhiên liếc mắt nhìn Chu Sâm.

Chu Sâm thấy thế vội vàng cũng từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài tương tự, cười to nói:

"Công tử, sau khi điều nhiệm đến Trấn Tây phủ thành, Chu mỗ cũng làm được một chút việc, lệnh bài này chính là..."

"Được rồi."

Làm việc mà không để cáp trên nhìn thấy, chẳng khác nào không làm, vị Chu đại tông sư này quả thật rất muốn thăng tiến.

Hứa Nguyên cười cắt ngang hành động khoe công của Chu Sâm, liếc mắt nhìn Thương Bắc ở bên cạnh.

Thương Bắc tuy là tướng lĩnh trong quân, nhưng đối nhân xử thế rất khéo, trong mắt lộ ra một tia tự giễu bi ai, thấp giọng nói:

"Lệnh bài vị tiên sinh này cầm chính là lệnh bài của Trấn Tây phủ, rất hạn ché, với phòng ngự của thành trì tối nay, khả năng bại lộ rất lớn, chúng ta không thể mạo hiểm."

Ý tứ của Thương Bắc rất rõ ràng.

Hắn đi theo Chu Sâm đến đây là mạo hiểm bại lộ, nhưng tuyệt đối không thể để quận chúa gặp nguy hiểm.

Hứa Nguyên hiểu rõ, vừa quay người đi vào trong sảnh, vừa nói khẽ:

"Cũng đúng, ở thời điểm mắấu chốt này, bất kỳ động tĩnh gì đều sẽ khiến người ta chú ý, hai người theo ta vào đây."

Trong thính đường đèn đuốc sáng trưng, mùi hương thoang thoảng, một thiếu nữ mặc cung trang nho nhã sau bàn thình lình lọt vào tầm mắt.

Thiếu nữ lười biếng dựa vào ghé, một tay chống cằm, một tay cam một quyển sách xem.

Khí chất rất cao quý, nhưng vóc người lại không toát ra được khí chất gó.

Thấy ba người tiền vào, Thiên Dạ hơi hạ quyển sách trước mặt xuống, lộ ra đôi mắt màu vàng kim liếc nhìn ba người, sau đó không để ý tới, tiếp tục xem sách. Đi tới trước án, Hứa Nguyên liếc nhìn Thiên Dạ.

Nơi hai người đang đứng chính là tổng bộ của Hắc Lân Vệ ở Trấn Tây phủ, bên trong có rất nhiều văn kiện cơ mật, bởi vì buồn chán, Thiên Dạ đã ở đây xem hồ sơ cả buổi chiều.

Nàng đến từ hai vạn năm trước, cần phải tìm hiểu mọi mặt của thời đại hiện tại.

Lấy bút mực từ trong nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn, Hứa Nguyên thấp giọng nói với Thương Bắc ở phía sau:

"Làm phiền."

Tác phong nhanh nhẹn của người trong quân ngũ khiến Thương Bắc không nói thêm lời nào, cầm bút lông sói lên bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.

Nhân lúc này, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Thiên Dạ, nhíu mày truyền âm:

"Ngươi không che giấu dung mạo sao?"

"Ngươi không phát hiện hai người kia không nhìn thấy ta à?"

Hứa Nguyên nhíu mày nhìn hai người còn lại trong phòng, quả nhiên thấy Chu Sâm và Thương Bắc giống như lời Thiên Dạ nói, hoàn toàn không phát hiện ra trong phòng còn có người thứ tư.

Thiên Dạ hừ một tiếng, tiện tay đặt quyển sách lên bàn, bỗng nhiên cười khẽ:

"Ta đã sớm dùng chân ngôn 'Än' che giấu khí tức rồi, lát nữa ta cùng ngươi đi gặp Lý Quân Vũ quận chúa kia nhé?"

Hứa Nguyên trợn trắng mắt, sau đó hừ nhẹ nói:

"Ngươi hẳn là biết uy năng của hộ thành đại trận." Nếu không thi triển liều mạng, cho dù Thiên Dạ có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng bị tu vi của Thiên Diễn giới hạn, mà hộ thành đại trận của trọng trấn biên giới như Trấn Tây phủ thành có thể so với Thánh Nhân.

Đã có nhẫn vũ thuật hộ thân, tốt nhát Thiên Dạ đừng mạo hiểm, nhưng nếu yêu nữ mà chịu nghe lời thì đã không còn là yêu nữ. Nghĩ vậy, Hứa Nguyên thở dài:

"Nhưng ta nói không cho ngươi đi, ngươi sẽ chịu nghe lời sao?” Nghe vậy, giọng điệu Thiên Dạ có chút bát mãn, rằm rì:

"Chậc chậc, có nhẫn vũ thuật rồi là chướng mắt ta rồi hả? Thật là có mới nới cũ."
Bình Luận (0)
Comment