Chương 1441: Ngai Ngùng
Chương 1441: Ngai NgùngChương 1441: Ngai Ngùng
1073 chữ
Chương 1441: Ngại Ngùng
"Đúng vậy, ta nghe được."
Nam tử trước cửa số đáp dứt khoát, trong đôi mắt an sau ánh trăng hiện lên kim quang mờ nhạt.
Bí pháp truyền âm trên đời không giống nhau, bí pháp nghe trộm truyền âm tự nhiên cũng xuất hiện theo, nhưng những bí pháp này đều có nhược điểm rất lớn. Có loại cần phải chuẩn bị phức tạp, có loại sẽ bị người khác phát hiện, còn có loại sẽ nghe được nội dung chập chờn.
Hứa Nguyên hắn.. sử dụng hẳn là loại sau.
Lý Quân Vũ dời tay đang đặt trên bụng, cầm lấy chén trà trên bàn, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ:
"Thú vui thật tao nhã, ngươi nghe được bao nhiêu?"
"Nghe được tắt cả."
Hứa Nguyên đi tới bên bàn, cười nói:
"Cái gì mà tiện nghi cho người khác, chỉ bằng tiện nghỉ cho ta.. chậc chậc.. Không ngờ, Lý Quân Vũ ngươi lại muốn ngủ với ta."
Nhịp tim Lý Quân Vũ dần dần tăng nhanh, môi mỏng hơi nhéch lên, đôi mắt đẹp cong cong, ngước nhìn Hứa Nguyên, giọng nói mang theo ý trêu chọc:
"Bổn cô nương đã sớm nói muốn ngươi ở rẻ Trấn Tây phủ, thế nào, bây giờ có muốn suy nghĩ lại không? Cũng không cần ngươi ở rể, chúng ta cứ gạo nấu thành cơm, sau này cho dù lão già nhà ta có biết thì cũng không thể để con gái ruột duy nhất của mình đi phá thai." Vừa nói, nàng nháy mắt với hắn, sau đó đưa chén trà lên môi.
Lúc này là mùa hè nóng bức, gió đêm trên sa mạc thổi vào da thịt, nhưng vẫn mát mẻ như cũ.
Lông mày thanh tú của Già Ức hơi nhíu lại, liếc nhìn gương mặt nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chén trà trong tay nàng đã sớm hết trà.
Ngoài kia, màn đêm thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe tháy tiếng tim đập.
Hứa Nguyên đưa tay gãi gãi lông mày, khóe môi không khỏi nở nụ Cười:
"Vậy nên, hôm nay ngươi ăn mặc thế này là vì muốn dùng mỹ nhân kế với ta?"
Nói xong, Ánh mắt hắn dừng lại trên khe ngực mềm mại an sau lớp áo mỏng của nàng.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Lý Quân Vũ suy nghĩ một chút, đưa ngón tay câu lấy vạt áo, kéo xuống một chút, cười hỏi:
"Không phải, ta chỉ là thấy mặc thế này thoải mái."
"Thật sao?"
Hứa Nguyên nhìn không chớp mắt.
“Ta lừa ngươi làm gì?"
"Sao ta lại cảm thấy.."
"Nếu nàng ta muốn quyến rũ ngươi, thì sẽ không chỉ mặc độc mỗi bộ y phục này."
Già Ức ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Hứa Nguyên, không biết từ đâu lấy ra một đôi tắt lụa trắng ném lên bàn, giọng nói thanh thúy mang theo chút run rẫy:
"Loại y phục này, chúng ta có rất nhiều." "Ngươi nói đúng không, Quân Vũ?”
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Lý Quân Vũ,
Nhớ tới hành động kỳ quái của nàng trước khi nam nhân này đến. Nỗi uất ức dâng lên trong lòng.
"Ngươi cứ cầm đôi tất lụa kia làm gì vậy?"
"Hửm?”
"Lý Quân Vũ, ta đang nói chuyện với ngươi."
Nàng đưa tay kéo Lý Quân Vũ một cái.
"Hả? Cái gì?"
"Ta hỏi ngươi, sao ngươi cứ cầm đôi tất trắng đó ngắn người?" "Ừm.. không có gì."
"Muốn ta mặc cho ngươi xem? Ngươi có sở thích này sao?"
"Ngươi đừng có tự mình đa tình, bổn cô nương chỉ đang nghĩ xem có nên thử loại y phục này hay không thôi."
Nghe vậy, nàng tựa vào mép giường, đưa tay vuốt ve đôi chân thon dài của Lý Quân Vũ, đôi mắt xanh biếc ánh lên ý cười:
"Này, ngươi mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
Nghe vậy, nàng cúi đầu khẽ cười theo bản năng, nhưng im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu:
"Vẫn là.. thôi đi, không cần thiết."
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Lý Quân Vũ biến mắt, mặt không chút biểu cảm tự rót trà tự uống.
Thần nữ Đại Mạc mặt lạnh như băng.
Nhìn bầu không khí giữa hai nữ tử trước mặt dần trở nên kỳ quái, khóe môi Hứa Nguyên nhéch lên nụ cười thích thú.
Vị Thần nữ Đại Mạc này đang ghen, hơn nữa còn là ghen vì hắn. Cũng không có gì lạ, dù sao là một đôi Ma Kính ( hai nữ yêu nhau), người mình thích lại nói muốn sinh con với người khác ngay trước mặt, không nỗi trận lôi đình đã là Già Ức rát biết kiềm ché rồi. Nhưng lời nói lúc trước của hảo huynh đệ này lại khiến hắn có chút bất ngờ.
Trước đây, tuy rằng Hứa Nguyên vẫn luôn cho rằng chuyện Lý Quân Vũ muốn hắn ở rễ là nói đùa, nhưng thật ra cũng từng nghĩ tới khả năng đối phương mượn lời nói đùa để nói thật.
Nhưng cuối cùng vẫn phủ định khả năng này.
Bởi vì dường như Lý Quân Vũ trời sinh đã thích nữ nhân.
Năm nàng mười ba tuổi lần đầu tiên đặt chân vào lầu xanh, nàng và hắn đều thích nữ nhân.
Một số kinh nghiệm kiếp trước khiến Hứa Nguyên hiểu rõ một chuyện.
Muốn bẻ cong một người trời sinh đã cong như vậy là nhiệm vụ bắt khả thi.
Cố gắng cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Hôm nay nghe Lý Quân Vũ nói ra lý do, Hứa Nguyên mới phản ứng lại vị hảo huynh đệ này còn gánh vác trách nhiệm truyền thừa huyết mạch của Trấn Tây phủ.
Truyền thừa huyết mạch là chuyện cực kỳ quan trọng đối với bát kỳ thế lực nào ở Đại Viêm, Trấn Tây phủ tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà..
Hứa Nguyên luôn cảm thấy mình như bỏ sót điều gì đó.
Bởi vì một số tư duy cố hữu của kiếp trước mà bỏ qua một số chỉ tiết quan trọng.
Trong lúc im lặng, Hứa Nguyên đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng:
"Này, sao ngươi lại dùng chén của ta?"