Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150 - Tông Môn Cũng Không Ai Tin

Chương 150 - Tông môn cũng không ai tin
Chương 150 - Tông môn cũng không ai tin

Loại để lộ bí mật nghiêm trọng này, là vì nể mặt Hứa Nguyên hắn cho nên mới không truy cứu?

Trò cười.

Nếu như phần của hắn thật sự trọng yếu như vậy, trong trí nhớ vị đại ca này sẽ không treo hắn lên đánh.

Mà đối với loại khác thường này, chỉ có một khả năng.

Hai người lão cha và lão ca của hắn lập mưu một vài chuyện, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm triệt để vạch mặt với tông môn thiên hạ.

Cho nên, Hứa Trường Ca lựa chọn ẩn nhẫn.

Ngay lúc trước trên Huyền Thiên Nhai ở Thiên Môn Sơn mượn sườn núi xuống đã thả cho tảng băng lớn này chạy thoát.

Hứa Nguyên lôi kéo cổ tay tuyết trắng của Nhiễm Thanh Mặc cười khuyên nàng:

"Đừng hoảng hốt, hiện tại Hứa Trường Ca sẽ không ra tay với ngươi."

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc vẫn có chút cảnh giác nhìn phương hướng Hứa Trường Ca vừa rời đi một chút:

"Vì sao?"

Hứa Nguyên không thèm để ý chút nào nói:

"Bởi vì chúng ta còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến cùng với tông môn, cho nên sẽ không vạch mặt."

Nhiễm Thanh Mặc bỗng nhiên trầm mặc, lắc lắc đầu:

"Ngươi vì sao lại nói với ta chuyện này. . . . ."

Nàng đại khái có thể hiểu, chuyện hắn vừa nói coi như là cơ mật của Tướng Quốc phủ.

Hứa Nguyên cười nói:

"Ngươi không phải cũng đã nói với ta sự tình Thiên Diễn sao?"

Dừng một chút,

Hắn bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, mang theo ý cười trào phúng nói:

"Mà coi như ngươi nói ra, tông môn bên kia cũng không ai sẽ tin đâu."

Một khi biết chân tướng Nhiễm Thanh Mặc có ý đồ sẽ khiến tông môn đề phòng, dù tìm tới tông môn nhưng không ai nguyện ý tin tưởng nàng, cuối cùng người nguyện ý tin tưởng nàng ngược lại là Tướng Quốc phủ đối lập với tông môn.

Hắn cảm thấy đầy châm chọc.

Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy trầm mặc.

Hứa Nguyên an tĩnh đợi một hồi, thấy nàng không nói lời nào, liền nhẹ nhàng nói:

"Nếu hiện tại ngươi chết trên tay hắn, Hứa Nguyên ta cũng sẽ vì ngươi mà chết theo."

Thân thể mềm mại của Nhiễm Thanh Mặc đã hơi thả lỏng một chút, lắc đầu:

"Không cần ngươi phải chết theo ta a."

Hứa Nguyên mỉm cười, hỏi lần nữa:

"Ta có thể nói sự tình Thiên Diễn này cho Hứa Trường Ca không a?"

Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ thật lâu, lúc này ngược lại nhẹ gật đầu:

"Được. . . ."

Sau khi triệt hồi bế âm trận, Hứa Nguyên liền dẫn tảng băng kia đi về phía bắc uyển.

Hứa Nguyên có chuyện muốn tìm Tô Cẩm Huyên nói chuyện.

Mà vừa vặn cũng có thể mượn cơ hội này giới thiệu hai người Tô Cẩm Huyên với Nhiễm Thanh Mặc biết nhau một chút.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, Chu Thần và Tư Tử Vũ vừa này bị đánh bay đã khoan thai chậm rãi về tới trong phủ.

Hai người vừa nhìn thấy Hứa Nguyên lập tức phi thân chạy tới.

Sau khi Chu Thần hạ xuống nhếch miệng cười cười, ôm quyền hành lễ:

"Tam công tử, ngươi không sao chứ?"

Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Chu Thần, khẽ nhíu mày.

Giờ phút này bộ dáng vị đại tông sư cực kì chật vật, chẳng những toàn thân dính máu tươi, khí tức uể oải, mà Hứa Nguyên còn ẩn ẩn cảm thấy quanh người hắn tiết nguyên khí ra ngoài.

Bị đánh để lọt khí.

"Thương thế của các ngươi. . . ."

Chu Thần lắc đầu, mắt nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc bên cạnh, thấp giọng nói:

"Đa tạ Tam công tử quan tâm, thương thế chúng ta ngược lại không có gì đáng ngại, ha ha. . . . phần lớn uy năng một kích Nguyên Sơ kia đều đã được Nhiễm tiên sinh tiếp nhận."

Mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc bên cạnh, ánh mắt hơi có vẻ lo lắng.

Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu, ra hiệu bản thân mình không có gì đáng ngại.

Chu Thần thấy thế cười ha hả nói:

"Nhiễm tiên sinh và Tam công tử đúng là tuyệt đại nhân tài kiệt xuất, phàm phu tục tử như chúng ta há có thể so sánh được."

". . . ."

Hứa Nguyên.

Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên tiện tay ném cho Chu Thần non nửa bình đan dược, lại ném cho Tư Tử Vũ non nửa bình kém một bậc:

"Lần này hai vị đã cực khổ rồi, đây là một chút tâm ý của Trường Thiên."

Chu Thần cầm lấy bình đan dược, đôi mắt sáng lên, lập tức nói tạ ơn.

Tạ ơn xong, hắn còn không quên liếc mắt qua Tư Tử Vũ đang giả làm cao thủ ở bên cạnh.

Tư Tử Vũ liếc mắt nhìn lại, nhưng ánh mắt lại có vẻ có chút ý động.

Cùng là đại tông sư,

Cho dù liếm cùng không liếm đãi ngộ chênh lệch rõ ràng như thế.

Nếu không. . . . Liếm một cái?

Thần sắc hai người được Hứa Nguyên nhìn vào trong mắt, chỉ khẽ cười một tiếng nói:

"Chu đại tông sư, qua một thời gian ngắn nữa ta có thể sẽ ra ngoài rèn luyện, mấy ngày này đa tạ ngươi đã chiếu cố."

Chu Thần nghe vậy sững sờ, Tư Tử Vũ còn đang do dự, hắn đã ôm quyền khom người:

"Khục, Tam công tử du ngoạn thiên hạ rèn luyện tất nhiên bôn ba mệt nhọc, Chu mỗ nguyện ý vì công tử mà lái xe dẫn ngựa."

Chu Thần đối với sự do dự của lão hữu bên cạnh rất là khinh thường.

Mặt mũi có thể đáng mấy đồng tiền chứ?

Chim khôn còn biết chọn cây mà đậu.

*Mọi người thấy hay thì hãy đề cử cho truyện nhé, không cần kim phiếu chỉ cần review truyện thôi ạ, ai đẩy kim phiếu sẽ có mã giảm giá ạ!

Bình Luận (0)
Comment