Chương 183: Ngươi không tò mò à?
Thiên Diễn nghi ngờ: “Đây là vấn đề mà ngươi hỏi à?”
“Đúng là vấn đề ta cần hỏi”
Hứa Nguyên gật đầu: “Vậy vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Thiếu nữ Thiên Diễn nhíu đôi mắt lại, thấp giọng nói:
“Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi lại hỏi ta một vấn đề. Thế nào? Cái này…”
“Đó, đúng là câu này”
Hứa Nguyên gật nhẹ, nói tiếp: “Ta cảm thấy chẳng ra sao cả”
Nói xong, Hứa Nguyên tiếp tục gặm đùi sói.
Thiếu nữ Thiên Diễn bỗng nhiên ngẩn ra một lát, mím chặt môi lại rồi bất mãn nói:
“Hứa Trường Thiên, ngươi không tò mò là tại sao ta muốn tìm ngươi à?”
Hứa Nguyên ngoảnh mặt lại, nói rất nghiêm túc:
“Tất nhiên là tò mò”
“Vậy tại sao không đồng ý?” – thiếu nữ Thiên Diễn.
Hứa Nguyên bày ra ánh mắt như nhìn một kẻ đần:
“Tuy rằng ở chung khá vui vẻ, nhưng ta cảm thấy hiện tại chúng ta đang là địch nhân. Chuyện mà địch nhân muốn làm, tất nhiên ta muốn phá hỏng”
Thiên Diễn sửng sốt trong giây lát, rồi siết chặt nắm tay:
“Hứa Trường Thiên, ngươi không sợ chết à?”
Hứa Nguyên nhún vai, buông tay ra nhìn thẳng vào nàng, hỏi ngược lại:
“Ta nói không sợ thì ngươi có tin không?”
Thiên Diễn có chút suy tư, rồi lắc đầu: “Không tin”
Hứa Nguyên nghe vậy thì nở ra một nụ cười rạng rỡ:
“Thực sự ta rất sợ chết, vô cùng sợ chết”
Thiên Diễn siết chặt nắm tay, đứng dậy rồi kiễng chân lên, đôi tay giơ lên cao nhất rồi nói:
“Tu vi của ta cao hơn nhiều so với ngươi, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Hứa Nguyên liếc nhìn đôi chân trần trắng nón vừa lộ ra, ngẩng đầu cười nói:
“Đã nói là sợ rồi mà”
“Vì sao ta cảm thấy ngươi không sợ hãi chút nào vậy, có phải bởi vì tàn hồn bên trong cơ thể ngươi?”
Hứa Nguyên ngẫm nghĩ: “Không phải, có thể phần lớn là tại vì tính cách như vậy. Hơn nữa ngươi cũng nói là tạm thời không giết ta rồi mà?”
“Thấy không, đó là ta rất tin tưởng ngươi”
Thiên Diễn thở hổn hển, nhưng đáng tiếc trước ngực không có không có gì để phập phồng, đôi mắt ở trên cao nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên:
“Ta muốn đổi ý rồi”
Gió nhẹ ấm áp làm mái tóc như ba ngàn sợi tơ trôi nổi bồng bềnh, ánh sáng bị cản lại ở sau lưng, khiến cho đồng tử hoàng kim càng trở nên rực rỡ.
Hứa Nguyên trả lời rất nghiêm túc: “Ngươi sẽ không đổi”
Nghe vậy, Thiên Diễn buột miệng cười ra một tiếng, đôi mắt đang rực rỡ kia lại trở nên quỷ dị âm trầm:
“Ngươi chắc chắn như vậy? Có lẽ…”
“Đừng có lẽ”
Hứa Nguyên đứng dậy chậm chạp, chuẩn bị đặt tay lên đầu Thiên Diễn:
“Chúng ta ở chung đã nhiều ngày như vậy, ta hoàn toàn chắc chắn”
Thiên Diễn tránh được cái tay của Hứa Nguyên mà không lộ ra dấu vết di chuyển nào.
Hứa Nguyên mỉm cười: “Thật là lãnh đạm. Mà ta biết tại sao ngươi lại muốn tìm tới ta”
Thiên Diễn chăm chú nhìn vào Hứa Nguyên, không bộc lộ cảm xúc, hỏi ngược lại: “Tại sao?”
Hứa Nguyên bình thản phun ra một câu:
“Ngươi… không thấy rõ tương lai. Đúng không?”
Không gian trong bí cảnh này thực sự mà một nơi chim hót hoa nở, gió nhẹ ấm áp lại vẫn giữ được chút hơi lạnh của thời tiết cuối xuân đầu hạ mang theo một chút hương vị của bùn đất thổi tới khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ xa nhìn lại, trên thảo nguyên mênh mang mờ mịt chỉ thấy hai bóng người chậm rã tiến lên, một người áo bào trắng, một người mang cung trang màu đỏ nhạt, một người đi trước, một người theo sau; rất không giống với dáng vẻ của người thám hiểm bí cảnh, mà lại có phần giống như một đôi huynh muội đi dã ngoại.
Từ lúc Hứa Nguyên thở ra câu nói kia, thiếu nữ Thiên Diễn hoàn toàn im lặng, dường như trở về với trạng thái tự kỷ của tiểu loli Thiên Diễn.
Đi theo, nhưng không nói một lời.
Khá lâu sau đó, Hứa Nguyên đột ngột dừng bước chân, giơ tay quơ quơ trước mắt nàng: “Còn ở đó không?”
Thiên Diễn hung tợn nhìn trừng trừng vào hắn.
Sợ quá sợ quá!
Suy nghĩ đến tu vi của đối phương, Hứa Nguyên cảm thấy mình nên tỏ ra sợ hãi. Nhịn cười mất mấy giây hắn mới ho nhẹ một tiếng, chỉ vào hồn giới trên ngón tay trỏ của mình:
“Đừng nhìn ta như vậy, chắc hẳn ngươi cũng biết trong này có tàn hồn Thánh Nhân đúng không?”
Vẻ mặt Thiên Diễn không có thay đổi chút nào, chỉ đang chờ Hứa Nguyên nói tiếp.
Hứa Nguyên thuận miệng nói:
“Lúc ở bên ngoài chỗ căn phòng rách kia, ngươi nghe thấy chúng ta trò chuyện rồi chứ? Đừng nói là ngươi lớn lên như vậy là ký ức lúc trước cũng không nhớ”
Thiên Diễn vẫn trừng mắt nhìn Hứa Nguyên, không nói ra lời nào.
Hứa Nguyên thấy thế thì đành nói tiếp:
“Tàn hồn Thánh Nhân này biết Diễn Thiên quyết, cũng biết Giám Thiên các. Hơn nữa, hắn cũng nói rằng ngươi cũng đoán là hắn ta hiểu biết rất nhiều về Diễn Thiên quyết”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Rốt cục Thiên Diễn cũng lên tiếng.
“Đơn giản thôi, là hắn nói ra mục đích của ngươi cho ta biết”
“Ấu trĩ”
Thiên Diễn thở dài, lộ ra ánh mắt thương hại.
Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói:
“Thiên Diễn, tự tin một cách mù quáng mới là ấu trĩ”
Tùy rằng Diễn Thiên quyết rất mạnh, nhưng thiên hạ này rất lớn, huống chi là thủ đoạn của một Thánh Nhân đã sống cả vạn năm.
Lần này Thiên Diễn không lên tiếng phản bác. Hứa Nguyên thở dài, lại nói tiếp:
“Lúc trước hắn dùng thủ đoạn đặc thù của Thánh Nhân để nói mục đích của ngươi cho ta”
“…” – Lạc lão đầu.
“…” – Thiên Diễn.
Hứa Nguyên thấy Thánh Nhân không có phản đối, trong lòng lại hiểu thêm một phần.
Ấn ký tư tưởng mà Quỷ Thất dùng tính mạng để khắc xuống khiến cho tàn hồn Thánh Nhân không thể làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của hắn.
Cuộc nói chuyện trước đó, hắn nhắc đến tâm ma là để cảnh cáo Hứa Nguyên, cũng là cảnh cáo Thiên Diễn.
Khi đã bị gieo vào tâm ma, nếu Hứa Nguyên gặp nguy hiểm thì chắc chắn lão phải liều mạng.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên nhẹ giọng nói:
“Nếu không tin, Lạc lão đầu ra ngoài nói mấy câu xem nào?”
Yên lặng một lúc lâu.
“Hứa tiểu tử, ngươi nói những thứ này với nàng để làm gì?”
Thấy không, quả nhiên là đang rình xem.
Lại còn nói là muốn yên tĩnh nghiên cứu hóa giải tâm ma, đúng là lão đầu nghĩ một đằng làm một nẻo.
Hứa Nguyên nghe được âm thanh trầm ấm vang lên trong đáy lòng, cười cười.
Hứa Nguyên dùng liên kết Ý Hồn, đột ngột truyền âm:
“Lạc lão đầu, đưa ta vào vùng biên kia”