Chương 203: Lệnh bài tông chủ
Hứa Nguyên nghe thấy nhưng không nói chuyện, ý vị thâm trường lườm lão già này một cái, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Cho ngươi một ánh mắt để chính mình thể nghiệm.
". . ."
Tàn hồn Thánh Nhân mặt không đổi sắc, nhưng đáy lòng lại có loại sợ hãi bị nhìn thấu toàn bộ.
Không vạch trần tiểu tâm tư của đối phương, Hứa Nguyên chỉ nhẹ giọng nói:
"Không được, chúng ta nhất định phải ra ngoài."
Cưỡng ép thu liễm suy nghĩ, Tàn hồn Thánh Nhân ho nhẹ một tiếng, hỏi:
"Khục, Hứa tiểu tử, ngươi tới đây không phải là vì cần cơ duyên sao? Đợi đến khi Thiên Diễn bị nữ nhân điên kia giết chết, chẳng phải nơi đây sẽ an toàn sao?
"Ta vừa mới nhìn qua Khuy Thiên trận, phòng luyện công của Quỳnh Hoa Tông này còn có vườn linh dược, một vài nơi có trận pháp đều còn đang vận chuyển, ngươi có Thánh nữ, rất nhiều nơi ngươi đều có thể tới lui tự nhiên, vội vã ra ngoài làm gì?"
Nguyên thân này chết quá sớm.
Ngay trước khi hắn chết vẫn còn cùng một đám tiểu lâu la lục đục với nhau, căn bản không có tư cách tiếp xúc đến kế hoạch của tướng quốc phủ.
Mà Tàn hồn Thánh Nhân một mực đi theo hắn tất nhiên cũng hoàn toàn không biết đến mấy chuyện này.
Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên cũng không có ý định giải thích cho lão nhân này, ngược lại hỏi:
"Lạc lão đầu, muốn dùng Đạo Trận, nhất định phải đồng thời có được nguyên khí và Ý Hồn đúng không?"
Tàn hồn Thánh Nhân nghe nói như thế, trong đầu lập tức hiện ra hình bóng nữ nhân điên kia, nhạy cảm phát giác được một tia bất an.
Hắn nghiêm túc hỏi:
"Hứa tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?"
Ánh mắt Hứa Nguyên bình tĩnh, phun ra một câu:
"Giết nữ nhân áo đỏ kia, trên người nàng có lệnh bài tông chủ."
Giết nàng, sẽ lấy được lệnh bài tông chủ, đến lúc đó liền có thể nhờ vào nó điều khiển hộ sơn đại trận.
Tàn hồn Thánh Nhân nghe vậy lập tức lên tiếng bác bỏ:
"Tiểu tử, nữ nhân kia dù thế nào cũng là Thuế Phàm Nhất phẩm!"
Hứa Nguyên ngoái nhìn nhìn chằm chằm Hồn Thể cười nói:
"Lạc lão đầu, lúc trước ngươi không phải nói không cần mê tín vào phân biệt cảnh giới sao?"
Tàn hồn Thánh Nhân khuyên can:
"Đó là sự tình của Nguyên Sơ và Thuế Phàm, ngươi mới chỉ nhất phẩm, người ta thổi một hơi cũng có thể khiến ngươi nát thịt."
"Không phải còn có ngươi sao?"
Hứa Nguyên cười tủm tỉm.
Tàn hồn Thánh Nhân nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, chậm rãi nói từng chữ:
"Trước mặt loại cường giả này, ta căn bản không bảo hộ được ngươi đâu."
Hứa Nguyên tùy ý khoát tay áo:
"Không cần lo lắng, ta tự có niềm tin, chúng ta trở về đi."
"Ngươi nắm chắc cái rắm! Kia là Thuế Phàm!"
Tàn hồn Thánh Nhân lần đầu tiên bạo phát nói tục.
Bây giờ kết nối tâm ma vẫn còn, nếu như tên Hứa Trường Thiên này một lòng tìm chết, vậy hắn cũng phải bàn giao ở đây.
Hứa Nguyên cười cười, nói tiếp:
"Lạc lão đầu, tin tưởng ta lần này đi, cùng lắm thì chính là cho ta chôn cùng mà thôi."
". . ."
Khóe miệng Tàn hồn Thánh Nhân giật một cái.
Trầm mặc đối mặt thật lâu,
Tàn hồn Thánh Nhân tự biết khuyên can không được, thở dài nói:
"Ngươi, dự định giết thế nào?"
Hứa Nguyên bình tĩnh trả lời:
"Nếu như ngươi nói không sai, nữ nhân điên kia chỉ là Hồn Thể vẫn có thể sử dụng Đạo Trận, như vậy nhất định sẽ có thân thể nào đó chế tạo nguyên khí cho nàng."
"Ngươi biết thân thể nữ nhân điên kia ở đâu?"
"Ừm, có một ít suy đoán."
Trong mắt Tàn hồn Thánh Nhân lộ ra một tia sáng như có điều suy nghĩ.
Một đường đi tới cường giả, hắn biết rõ hồng câu lớn nhất giữa Thuế Phàm và Nguyên Sơ không phải nằm ở nguyên khí hay thể chất, mà là ở lĩnh vực các loại Đạo Trận quỷ thần khó lường.
Nữ nhân điên kia nếu như không cách nào sử dụng Đạo Trận. . .
Một Thuế Phàm Nhất phẩm không rõ thần chí, dựa vào uy năng Diễn Thiên Quyết của tiểu nha đầu Thiên Diễn kia hẳn là có thể liều mạng đến lưỡng bại câu thương với nữ nhân điên kia.
Đến lúc đó mượn nhờ trận pháp, muốn giết chết nữ nhân điên kia cũng không phải là không có khả năng.
Kế hoạch có chút khả thi, Tàn hồn Thánh Nhân hơi an tâm, nhìn tiểu tử này thật sâu một cái, nói:
"Tiểu tử, ngươi nói thật với lão phu, ngươi nắm chắc mấy thành?"
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
"Một nửa đi."
Tàn hồn Thánh Nhân liếc mắt.
Tiểu tử này, nói hay không nói cũng như nhau.
Ngược lại Hứa Nguyên rất bất đắc dĩ, lời hắn nói cũng là nói thật a.
Rất nhiều thứ cũng phải cần đặt cược sinh mệnh, loại xác suất có dính tới bản thân đều là năm mươi năm mươi.
Dừng một chút, hắn cười hỏi:
"Lạc lão đầu, ngươi đến cùng là có giúp hay không?"
". . . ."
Tàn hồn Thánh Nhân hận đến nghiến răng, hắn không giúp, gỡ tâm ma kết với cấm chế ra cho hắn a.
Nửa ngày sau,
Tàn hồn Thánh Nhân chỉ phun ra hai chữ:
"Tùy ngươi."
Hứa Nguyên thấy thế mỉm cười, mắt nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc bên cạnh:
"Tốt, Nhiễm Thanh Mặc, chúng ta thương lượng kế hoạch một chút."
"."
···
Sau một khắc đồng hồ,
Lần nữa dùng Ý Hồn kết nối nhập vào Khuy Thiên trận pháp, Hứa Nguyên nhanh chóng tìm được nơi chiến trường của Thiên Diễn và nữ nhân áo đỏ kia.
Chiến cuộc so với lúc này cũng không có gì sai biệt, Thiên Diễn đứng nguyên tại chỗ tạo thành một pháo đài, nữ nhân áo đỏ điên kia chạy trốn tứ phía trong Đạo Trận của chính nàng, điểm duy nhất khác biệt đại khái chính là khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Thiên Diễn càng thêm hồng nhuận mấy phần.
Thấy cảnh này, khóe mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc:
"Nhớ kỹ lời ta vừa nói."
Nhiễm Thanh Mặc cũng kết nối Khuy Thiên trận pháp, khẽ vuốt cằm:
"Ừm. . . ."
Dừng một chút, nàng lại dặn dò:
"Cẩn thận một chút."
"Yên tâm."