Chương 256: Thiên Diễn
Trong miệng đầy là dầu. Hứa Nguyên tiện tay đưa cho nàng một cái khăn tay, ôn nhu cười nói:
"Ăn chậm một chút."
"Được. . ."
Nhiễm Thanh Mặc mấp máy đôi môi dính đầy mỡ, trên khuôn mặt thanh lãnh không nhiễm bụi bặm tăng thêm vài tia nhu hòa, muốn đưa tay nhận, lại phát hiện trên hai bàn tay đều có mỡ, có chút do dự nhìn qua tấm khăn gấm kia.
Hứa Nguyên mỉm cười:
"Ta giúp ngươi."
Dưới ánh mắt nàng, hắn tự nhiên đưa tay hướng về phía trước lau giúp nàng khóe miệng dính dầu. Trong lúc đối mặt, một giọng nữ mang theo tiếng cười dễ nghe từ bên cạnh hai người truyền đến:
"Ăn rất vui vẻ nha, ta cũng muốn ăn. . . . ."
"Ông...”
Lời còn chưa dứt, một lưỡi kiếm hóa thành hàn quang không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào lướt qua trước mặt Hứa Nguyên, vung một kiếm về phía phương hướng âm thanh truyền tới.
"Định."
Dứt lời,
Lưỡi kiếm trong nháy mắt dừng lại.
Trong sơn động ngoại trừ âm thanh đôm đốp của đống lửa thì chỉ còn một mảnh yên lặng.
Lúc này Hứa Nguyên mới phản ứng được biến cố trước mắt, khóe mắt nhìn lại.
Chỉ thấy,
Trong ngọn lửa chập chờn,
Một vị thiếu nữ chân trần xinh đẹp tuyệt mỹ lẳng lặng đứng ở bên người của hắn, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn. . .
Không khí trong sơn động yên tĩnh đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Là Thiên Diễn.
Sắc mặt của nàng vẫn mang theo một chút bệnh trạng ửng hồng như cũ, nghĩ đến có lẽ là do Mị Thần Hoa Độc trong thể nội vẫn còn lưu lại, thương thế khi đánh nhau với Ngữ Sơ trước khi tiến vào huyễn cảnh cùng với đợt công kích kia tựa hồ cũng chưa khỏi hẳn.
Vị trí bên cạnh eo trên cung trang đỏ nhạt bị rách ra một lỗ hổng, lộ ra vòng eo thiếu nữ trắng nõn óng ánh tinh tế.
Yên lặng mấy giây,
Trên mặt Thiên Diễn mỉm cười:
"Ta. . Hẳn là không quấy rầy đến các ngươi a?"
Thanh âm của nàng nghe thanh lãnh mà bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trong nháy mắt Hứa Nguyên nghe được liền cảm thấy một tia rùng mình, tựa như là yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ mà thôi.
Trầm mặc một lát, Hứa Nguyên nhìn Thiên Diễn trả lời:
"Nếu như ta nói quấy rầy, ngươi sẽ rời đi sao?"
". . . .”
Bàn tay giấu ở trong tay áo cung trang hơi nắm chặt, thiếu nữ cong mắt cười một tiếng:
"Sẽ không."
"Vậy ngươi cần gì phải hỏi những lời này? Vẽ vời thêm chuyện."
Hứa Nguyên mỉm cười:
"Không có quấy rầy, ngồi đi."
Nói xong, Hứa Nguyên lấy một xâu thịt heo rừng từ trên đống lửa xuống, dầu bên trên còn đang ứa ra:
"Ầy, cho ngươi, ngươi không phải cũng muốn ăn sao?"
“. . .”
Thiên Diễn cười lạnh không nhận, nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Hứa Nguyên cầm xâu thịt nướng mấy giây, thấy Thiên Diễn vẫn không nhận, cũng không có ý tứ hầu hạ đối phương đang tức giận này, trực tiếp thu hồi lại, tự mình bắt đầu ăn.
Miếng thịt nạc mỡ đan xen, cắn một cái liền kinh ngạc, cảm giác tê tê của hương vị đặc thù và vị thịt khuếch tán trong vị giác.
Hứa Nguyên một bên vừa ăn, một bên nói khẽ:
"Ừm. . Ngươi nếu muốn ăn thì tự mình lấy là được."
Nói xong, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc:
"Nhiễm Thanh Mặc, thu kiếm lại đi."
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Diễn vẫn bình tĩnh, tự mình thu gọn váy xoè ngồi vào một bên trên tảng đá lớn.
Không khí trầm mặc lại lần nữa khuếch tán trong sơn động.
Thanh kiếm của Nhiễm Thanh Mặc đặt ngang trên đùi, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Thiên Diễn.
Hứa Nguyên yên lặng ăn thịt xiên.
Thiên Diễn thì ngồi ở một bên mang theo ánh mắt bất thiện quét mắt nhìn hai người.
Ăn xong một cây thịt xiên, Hứa Nguyên một bên dùng khăn gấm lau khóe môi dính mỡ đông, một bên liếc qua Thiên Diễn cười nói:
"Thiên Diễn, làm sao ngươi tìm được tới chỗ này?"
Thiên Diễn nhìn chằm chằm hắn, không trả lời mà hỏi lại, nói từng chữ:
"Hứa Trường Thiên, ngươi thật sự giống như không có chút khẩn trương nào?"
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm, cười hỏi ngược lại:
"Tại sao ta phải khẩn trương chứ? Nếu như ta khẩn trương thì ngươi sẽ rời đi sao?"
Thiên Diễn nghe nói như thế, đôi mắt đẹp khẽ híp một cái:
"Sẽ không."
Lần thứ hai. . . .
Hứa Nguyên lưu manh nhún vai:
"Nếu đã như vậy, vì sao ta phải khẩn trương? Sinh hoạt đều phải tiếp tục, nghĩ thoáng một chút, tối thiểu cũng có thể khiến cho chính mình sống bớt khó chịu."
Thiên Diễn nhẹ nhàng cắn cắn môi, nghe hắn dùng cái giọng điệu quen thuộc này nói chuyện, nàng có một loại muốn xúc động muốn đem tên vương bát đản này ra vặn đầu.
Hứa Nguyên thấy đối phương không nói lời nào, dừng một giây, nhìn thoáng qua bên ngoài động, thấp giọng hỏi:
"Ngươi không có lý nào lại có thể tìm tới chúng ta được nha, ta đoán ngươi cuối cùng vẫn là phải mượn ngoại lực."
"Ngoại lực?"
Bàn tay dưới tay áo của thiếu nữ đã nắm đến mức nghe thấy tiếng rung động kẽo kẹt:
"Ngoại lực gì?"
"Yêu thú."
"Yêu thú?"
Thiên Diễn nhíu mày.
“. . . . ."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Diễn mấy giây, nói khẽ:
"Đừng giả bộ, lần trước đây Cơ Thanh Nguyệt tới giết ta được Nhiễm Thanh Mặc cứu kia, hẳn là Giám Thiên Các các ngươi làm a?"