Chương 263: Muốn làm giàu, trước sửa đường
Một chút cảm giác giống như vạn năm.
Cuối cùng vẫn là Hứa Nguyên mở miệng đánh vỡ yên lặng, bởi vì hắn cảm giác được nếu nhìn tiếp lại xảy ra chuyện:
"Nhiễm Thanh Mặc, chúng ta đi trước, Thiên Diễn bị thương, trước khi thương thế nàng tốt lên sẽ không truy đuổi, đủ cho chúng ta trốn."
Nhiễm Thanh Mặc thu hồi ánh mắt, tròng mắt nhìn thoáng qua ngực hắn:
"Nha. . . ."
"Được rồi, chúng ta nhanh. . . . .”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, thiếu nữ áo đen như mực há miệng, trực tiếp buông lỏng hắn.
". . ."
Hứa Nguyên
. . . .
. . .
Tuyết lớn dần tan, chồi non xanh biếc từ giữa nhánh cây mọc ra.
Ở bên đường, một vị nữ tử áo đen như mực, dáng người trác tuyệt, đầu đội màn ly, xuyên thấu qua lớp màn sa rủ xuống chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người cao cao mà uyển chuyển,bên cạnh nữ tử là một vị công tử ca khuôn mặt tuấn mỹ, mặc cẩm y hoa bào.
Hứa Nguyên đánh giá người đi đường chung quanh.
Bởi vì tảng băng lớn này mấy ngày này chẳng biết tại sao chết sống cũng không nguyện ý mang theo hắn phi hành, lại thêm không có địa đồ, hai người ở trong Vạn Hưng sơn mạch trọn vẹn đi vòng vo gần một tháng mới không dễ dàng ra khỏi Vạn Hưng sơn mạch.
Gặp được một con đường, dọc theo con đường đi đến bây giờ mới thấy cảnh tượng trước mắt.
Trên đường người đi lại nối liền không dứt, nhưng lại ít có dân thường, phần lớn tất cả đều là một vài thương đội hoặc là hiệp khách, lính đánh thuê, rất nhiều người trên quần áo đều có một vài vết tích máu tươi khô lại.
Hứa Nguyên liếc nhìn một vòng, khe khẽ lắc đầu.
Cũng không biết mấy vết máu tươi này có bao nhiêu là của người, có bao nhiêu là của yêu.
Nhìn bởi vì bên trong Vạn Hưng sơn mạch yêu thú bạo động, nơi này cũng không tính là thái bình.
Trên đường Đại Viêm rất phồn vinh, bốn phương thông suốt, cơ hồ có thể thông mỗi một thành trấn trong Đại Viêm, trình độ rộng rãi so với đường cao tốc ở kiếp trước cũng không kém bao nhiêu.
Thế giới này, người ta cũng rất hiểu chân lý "Muốn làm giàu, trước sửa đường”。
Đường bộ và đường thuỷ bốn phương thông suốt cũng mang con đường giao thương vãng lai phát triển, các loại giao thương mua bán giúp cho thế giới này phồn thịnh.
Nhưng dù sao thế giới này cũng là thế giới Siêu Phàm, tư bản chủ nghĩa vốn dĩ không có mảnh đất màu mỡ.
Thương hội dù có phồn thịnh cũng chỉ có thể là một con chó hay thuộc hạ cho thế lực Siêu Phàm.
Đương nhiên, có lẽ ngày sau đến một mãnh nhân từ trên trời rơi xuống cũng nói không chính xác.
Mà đi qua con đường, hai bên đường từ từ xuất hiện "Doanh trại tị nạn", rất nhanh hấp dẫn ánh mắt Hứa Nguyên.
Loại doanh trại tị nạn này không phải lần đầu tiên Hứa Nguyên gặp được.
Ở ven đường quan phủ các nơi sẽ tung ra một loại bột phấn tên là "Tị Yêu Phấn".
Loại bột phấn này là khí quan luyện chế từ thi thể yêu thú cao cấp đặc thù, có thể tản mát ra khí tức nồng đậm khiến cho yêu thú cấp thấp e ngại sợ hãi, hiệu quả xua đuổi yêu thú rất tốt.
Ngoại trừ cái đó ra, Giám Thiên ty các nơi còn tiến hành tổ chức tuần kiểm định kỳ do nhân thủ khu quản hạt của chính mình phụ trách để tuần kiểm các con đường, đảm bảo đường sá thông suốt.
Trình độ coi trọng đối với quan đạo các nơi trong Đại Viêm so với những hương trấn khác còn mạnh hơn rất nhiều.
Mà cũng bởi vì vậy mới tạo ra một sự thật mỉa mai - tinh quái Hương trấn làm hại một phương, khó mà điều nhân thủ quản chế, nhưng trên quan đạo lại thông suốt.
Cũng bởi vậy, những nạn dân bị yêu thú tinh quái hủy hoại nhà cửa ruộng vườn kia rối rít tự phát chạy trốn tới hai bên quan đạo hội tụ, từ đó những túp lều bọn hắn dựng bằng gỗ giản dị cơ hồ khắp nơi hai bên quan đạo đều có. Bởi vì đối với những nạn dân này mà nói, quan đạo là nơi an toàn, có thể giúp bọn hắn tạm thời sống sót.
Đi ở trên đường, Hứa Nguyên khẽ thở dài một cái.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu của những gia đình sống bằng lều hai bên quan đạo kia, có thể nhìn thấy mấy tên nam nhân cầm thanh đao nhuốm máu áp giải một tên nam nhân hai tay để trần khác vào bên trong một túp lều, có mấy tên tiểu hài tử gầy gò không ngừng vây đánh một tên tiểu hài tử khác đang bảo vệ đồ ăn, cũng có thể nhìn thấy những cánh tay tiều tụy kia biến mất trong tuyết đọng. . .
Nếu không ra khỏi thành, Hứa Nguyên đại khái cả đời cũng không gặp được loại cuộc sống này.
Trước đó Chu Thần ngoài miệng cũng từng nói với hắn loại chuyện này, nhưng đến cùng cũng không so sánh được với tận mắt chứng kiến.
Thành trấn phồn hoa tĩnh tốt bên trong Đại Viêm là từ ngàn vạn xương khô đắp thành.
Hoàng triều Đại Viêm quá lớn.
Lớn đến mức cho dù cục bộ thối nát như thế, nó cũng vẫn phồn thịnh như cũ.
Sau nửa canh giờ, nhìn doanh trại tị nạn không thể nhìn thấy cuối hai bên quan đạo, Hứa Nguyên không khỏi hơi nhíu nhíu mày.
Quá nhiều, quá lớn.
Mảnh doanh trại tị nạn này quá lớn, cho dù bởi vì càng tới gần nguồn nước, quy mô càng lớn, nhưng cũng không thể hình thành quy mô to lớn đến như thế a?
So với bất kỳ doanh trại tị nạn nào mà Hứa Nguyên từng thấy trên đường đi cũng đều lớn hơn gấp mấy lần. Rất nhiều phòng lều làm bằng gỗ giản dị đều là mới dựng.
Các nạn dân này đều bởi vì yêu thú bạo động bên trong Vạn Hưng sơn mạch?
Nhưng nạn dân tụ tập ở nơi này nhiều như thế sẽ không xảy ra chuyện?
Cảm giác không thích hợp từng tia từng tia lan tràn trong tim Hứa Nguyên. . . . .
Không biết trôi qua bao lâu.
"Hứa Nguyên. . ."
Nhiễm Thanh Mặc bỗng nhiên lên tiếng.
Hứa Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn sang bên cạnh, thấp giọng trả lời:
"Chuyện gì?"
Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc dưới lớp màn sa nhìn chằm chằm các nạn dân hai bên đường, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái:
"Không có gì."
Hứa Nguyên nhìn nàng một cái, thở dài thấp giọng nói:
"Như loại doanh trại tị nạn này xuất hiện thật ra là sản phẩm tất yếu."
"Tất yếu?"
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc nghi hoặc.
Hứa Nguyên không nói gì, chỉ thấp giọng hỏi:
"Ngươi trước kia chưa từng nhìn thấy qua nơi như vậy a?"
Nhiễm Thanh Mặc hơi trầm ngâm, lắc đầu:
"Từng thấy qua, trước khi ta ra ngoài rèn luyện, sư phó hắn đã dẫn ta đi nhìn qua rất nhiều chuyện, trong đó có địa phương giống như vậy."