Chương 276: Không chút thay đổi nào
Vương giáo úy hơi nắm chặt nắm đấm, nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, hít sâu một hơi, nói:
"Ý của ngươi là, chúng ta đi phá vây?"
Hứa Nguyên không nói gì, nhưng cơ bản là ngầm thừa nhận. Thủ tất nhiên là không thủ được.
Hữu tâm tính vô tâm, ngươi căn bản không biết Vạn Tượng tông còn có chuẩn bị gì ở phía sau. Vòng yêu thú này có lẽ chỉ là một vòng trong đó. Mấy chuyện như nổ tường thành, dẫn phát nội loạn, tu giả cao giai chui vào thành nội gây ra hỗn loạn cũng có thể phát sinh.
Nhưng phá vây, cũng đại biểu cho việc từ bỏ bốn mươi vạn nạn dân bách tính trong Thịnh Sơn. Trầm mặc một lát, gió lạnh trên tường thành dần dần khuếch tán. . .
Đêm tối như mực, trăng tròn treo cao.
Vạn Hưng sơn mạch tọa lạc ở Hoàng Long Tập, là nơi giao hội của Quan Âm sơn mạch và Thiên Lưu giang.
Nơi này đã từng là một cái dịch trạm đặt chân bình thường ven quan đạo, nhưng ưu thế địa lý từ trăm ngàn năm đã khiến nơi đây sớm từ một tòa dịch trạm xa xôi phát triển thành một phiên chợ thương nghiệp hoang dã.
Vô số thương đội hiệp đoàn cập bến ở đây, các loại cửa hàng giải trí san sát nối tiếp nhau nối thành một mảnh, biến cấu trúc nơi này thành một tòa thành không có buổi đêm.
Nơi xa hoa truỵ lạc ồn ào náo động này không bị ban đêm ảnh hưởng, gánh hát thanh lâu, hoa thuyền sòng bạc, vô số thương khách hiệp khách trầm luân ở chỗ này.
Đột nhiên, một nhóm xe ngựa từ cửa đông của phiên chợ lái vào thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của người qua lại trên đường.
Thân xe gỗ hương đàn, Bàn Long màu đen phía trên sinh động như thật, mấy tên tử đệ tông môn phụ trách dẹp đường đi trước xe ngựa, trong tay cầm kiếm, tiên y nộ mã.
Trên đường phố nếu có người dám dùng ý hồn dò xét một chút tu vi của nhóm tuấn kiệt tuổi trẻ này lập tức có thể phát hiện tu vi những người này đều là ngũ phẩm trở lên.
Dẫn đầu đội xe là một nam một nữ tu vi thậm chí cao tới mức Đại Tông Sư Tam Phẩm, nam tử mặc một bộ y phục tơ lụa, tóc dài xõa vai, nữ tử mặc trang phục thêu hoa, dáng người đường cong xinh đẹp.
Hai người đảo qua đám người chung quanh, ánh mắt chiếu tới chỗ nào thì ánh mắt ở ở đó nhao nhao nhượng bộ né tránh.
Đảo mắt một vòng, nam tử mặc y phục tơ lụa cưỡi ngựa dẫn đầu đội xe nhẹ nhàng cười nói:
"Hoàng Long Tập này vẫn náo nhiệt như vậy, đúng là không có chút thay đổi nào."
Nữ tử một bên nghe vậy, không lạnh không nhạt trả lời:
"Lúc trước chúng ta đi tới Tĩnh Giang phủ thành cũng mới chỉ có ba tháng mà thôi, tất nhiên là không có biến hóa gì lớn."
Nam tử nghe vậy cười nói:
"Điều này cũng đúng, mặc dù một chuyến tay không, nhưng cũng may là tam ca của Hâm Dao không xảy ra chuyện, đáng tiếc không thể gặp mặt hắn một lần."
Nghe thấy nam tử nhắc đến tam ca của Hâm Dao, bên trong ánh mắt của nữ tử mang theo một vòng khinh thường nồng đậm:
"Một tên hoàn khố chỉ biết ăn uống, có gì hay để gặp?"
Nam tử nghe vậy cười ha ha, rất thoải mái:
"Đây chỉ là đồn đại mà thôi, dựa vào lời đồn đại để đánh giá tốt xấu của một người cũng quá mức nông cạn rồi, nếu như tận mắt nhìn thấy, ta sẽ tự mình phán đoán."
Nói xong, nam tử mặc y phục tơ lụa dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:
"Tử Thanh, ta nhớ có một đoạn thời gian ngươi dạo chơi ở đế kinh, khi đó có từng gặp qua vị tam ca của Hâm Dao chưa?"
Tử Thanh khe khẽ lắc đầu, tóc dài nhu thuận nhẹ nhàng nhẹ nhàng phiêu phiêu:
"Không có gì đáng nói, chỉ là ở xa xa nhìn qua một lần, mang theo đám gọi là "Kinh thành Tứ thiếu" kia rêu rao khắp nơi, làm một vài chuyện khi nam phách nữ, không có gì đáng nói, so với Hâm Dao thật sự là chênh lệch như trên trời dưới đất."
"Tử Thanh. . . . tam ca kia của ta cũng là một người đáng thương."
Bỗng nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong xe ngựa Bàn Long màu đen sau lưng hai người truyền ra.
". . ."
Hai người nghe được thanh âm này, không tự chủ giảm chậm tốc độ.
Tấm rèm che xe ngựa Bàn Long màu đen bị người bên trong vén lên, một nữ tử tuổi trẻ xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Trên người mặc một bộ y phục màu lam thêu hoa đào, kiểu dáng lịch sự tao nhã, dáng người cao gầy tinh tế, mái tóc búi mỹ nhân cao cao, cổ áo có chút mở rộng lộ ra đường cong cần cổ ưu mỹ trắng nõn thon dài, một thân áo lam càng làm nổi bật da thịt như tuyết, trên môi theo thói quen mang theo vẻ tươi cười.
Liếc nhìn một cái mang theo vẻ ôn nhu như nước, cảm giác hoa nở trong gió xuân phong từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
Tuần Tử Thanh khe khẽ lắc đầu, không nói tiếp, nhưng cũng không thu hồi mấy lời đánh giá vừa rồi đối với Hứa Trường Thiên.
Nam tử mặc y phục bằng tơ lụa thấy thế ngược lại trực tiếp nhếch miệng cười một tiếng, nói:
"Kẹp giữa Hứa Trường Ca và Trường An, còn có Hâm Dao, đừng nói Hứa Trường Thiên là người bình thường không thể tu hành, nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ cảm giác ta rất đáng thương."