Chương 287: Cần ngươi nói sao?
Bị hai quái vật khổng lồ này biết mưu đồ bí mật của bọn hắn, có lẽ bởi vì không đủ chứng cứ nên sẽ không xuất thủ đối với Vạn Tượng tông bọn hắn, nhưng kế hoạch mấy trăm vạn lượng bạch ngân bọn hắn đổ vào lại hoàn toàn đổ xuống sông xuống biển.
Đây là kết quả tông môn tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Nữ nhân hơi mập giờ phút này cũng tỉnh táo lại, lạnh giọng nói:
"Cần ngươi nói sao, ta biết."
Hứa Nguyên khẽ thở dài, thấp giọng cười hỏi:
"Nhìn như vậy, các ngươi vẫn là phải tiếp tục động thủ?"
Hai người đối diện không nói tiếp, nhưng sát ý và nguyên khí lại lần nữa ngưng tụ.
Thấy thế, Hứa Nguyên thở dài:
"Nhiễm Thanh Mặc, động thủ đi."
Nói nhảm với đối phương nhiều như vậy, tất nhiên là không có khả năng tìm ra được gì.
Thực lực của bản thân hắn quá yếu.
Hồn lực tàn hồn Thánh Nhân có thể gia trì tố chất thân thể của hắn, nhưng lại không thể biến ra nguyên khí được a.
Mà lấy tu vi thất phẩm của hắn muốn sử dụng loại kiếm kỹ uy lực như vừa rồi rõ ràng là không thực tế, bởi vậy mỗi lần muốn sử dụng đều cần tàn hồn Thánh Nhân trước đó dùng bí pháp hồn lực giúp hắn ngưng tụ lượng lớn nguyên khí.
Chỉ là để tàn hồn Thánh Nhân ngưng tụ nguyên khí cần thời gian, cái này cũng dẫn đến việc Hứa Nguyên hắn không thể giống như trong huyễn cảnh tự mình liên tục sử dụng kiếm kỹ uy lực lớn như vậy.
Bây giờ nói nhảm cùng mấy người đối diện lâu như vậy, cũng coi là đợi thực lực bên mình khôi phục tốt một chút.
Mà ngay chớp mắt khi lời Hứa Nguyên vừa kết thúc, nữ tử áo đen như mựcbên kia bỗng nhiên động, Băng Vân giai ngưng tụ, mau chóng đuổi theo kia nữ nhân hơi mập.
Ánh mắt Hứa Nguyên ngưng tụ, đồng thời lập tức cầm Thanh Ngữ kiếm trước người.
Đạp Hư Trảm.
Trong nháy mắt xuất hiện, trong nháy mắt biến mất.
Mục tiêu chính là, nam nhân khôi ngô kia.
Con ngươi nam tử khôi ngô có chút co rụt lại, từng thớ cơ bắp quanh thân đột nhiên tăng vọt, hơn nữa tốc độ của hắn cũng đồng thời tăng vọt!
Thể tu. . .
Hứa Nguyên nhìn một màn này, trong đầu vô thức hiện lên một từ ngữ.
Nhưng lưỡi kiếm của hắn vẫn chuyển động như cũ, ở trên không trung xẹt qua vài đường, vẽ ra cánh hoa xán lạn ngời ngời.
Chỉ là lần này không có lực gia trì vừa gặp liền giết, nên cũng không hình thành hiệu quả chém giết với nam tử khôi ngô.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn khiến trước ngực của hắn bị vạch ra một vết kiếm thật sâu.
Máu tươi tức thời phun ra ngoài, nam nhân khôi ngô không để ý thương thế, một quyền xen lẫn tiếng xé gió đập tới trước mặt Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên thấy thế, đôi mắt nhíu lại, một cây châm Loa Toàn Cốt từ điểm mù của tầm mắt phía sau lưng hắn bỗng nhiên bắn ra, đón nắm đấm của tráng hán.
Nam tử khôi ngô tuy là thể tu, nhưng đầu óc không ngu ngốc, nhạy cảm cảm giác được cây châm bằng xương bén nhọn kia, thân thể xoay một vòng cong quỷ dị, hung hiểm tránh thoát.
Thời khắc Hứa Nguyên và nam nhân khôi ngô giao thủ, một tiếng kiếm minh khác ở một bên truyền đến.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt, Nhiễm Thanh Mặc đã gần như chém một kiếm vào nữ nhân hơi mập!
Nhưng ngay lúc này, chiến cuộc đột nhiên phát sinh biến cố.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì, giống như lúc Hứa Nguyên đột nhiên xuất hiện, một đạo vật chất sền sệt màu đen đột ngột từ phía trong núi rừng bắn ra, kích xạ nhắm thẳng về phía Nhiễm Thanh Mặc!
Dư quang Hứa Nguyên thoáng nhìn, lông mày hơi nhíu.
Hắn. . Vì sao vẫn không chết?
Người xuất thủ dưới mặt đất chính là lão giả mới vừa rồi bị hắn chém đầu!
Sau hai khắc đồng hồ, chiến cuộc đã sắp đi đến hồi kết thúc, vốn dĩ núi rừng vuông vức rậm rạp, giờ phút này đã cao thấp không đều đổ sụp từng mảnh, không ít nơi trên mặt đất còn sót lại băng tinh bao trùm sau cuộc chiến đấu vừa nãy.
"Oanh! !"
Cuối cùng một tiếng oanh minh truyền đến, âm thanh chiến đấu dần bình tĩnh lại, hết thảy chung quanh đều tĩnh mịch đến dọa người.
Nam tử khôi ngô nằm ngửa giữa một cái hố to, nhìn trăng tròn treo cao yên lặng trên bầu trời, thở ra một hơi thật dài:
"Hô. . . . Cuối cùng cũng kết thúc."
Dứt lời, an tĩnh nằm mấy giây, nam tử khôi ngô liền giãy dụa đứng lên, trong đôi mắt vẫn mang theo một chút sợ hãi như cũ.
Hai người kia thật sự rất mạnh, nhưng rất may đối phương đã chủ quan.
Nghĩ đến đây, nam tử khôi ngô nhẹ nhàng lắc đầu, tiện tay nhặt lên một cái tay gãy máu me đầm đìa ở một bên, chậm rãi đi đến biên giới cái hố to kia.
Bên cạnh vị trí cái hố lớn của hắn là một dòng suối từ trên dãy núi chảy xuôi xuống, nhưng giờ phút này dòng suối đã biến thành một cái hồ nhỏ hình lòng chảo bị ngăn nước, số lượng đá vụn sụp đổ và dư chấn của cuộc chiến đấu đã tạo thành một cái hố chặn ngang cắt đứt trọn nhánh sông.
Ánh mắt đảo qua, nam tử khôi ngô rất nhanh tìm được mục tiêu mình muốn tìm.
Một vị lão đầu tóc ngắn tay cụt đứng ngay chỗ ngăn nước của con sông.
Đi đến bên cạnh đối phương, lão giả tóc ngắn tay cụt quay đầu liếc nhìn nam tử khôi ngô, thanh âm không lạnh không nhạt:
"Không sao chứ?"
Nam tử khôi ngô miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói:
"Thương thế của ta vẫn coi như không có gì đáng ngại, đáng tiếc tuần tĩnh. . . ."
"Ất Hào!"
Lão giả đánh gãy ý định gọi tên của đối phương, bọn hắn không thể lưu lại bất kỳ vết tích gì.
" . . . . ."
Nam tử khôi ngô nghe vậy sững sờ, chợt nhẹ gật đầu, đổi giọng nói chuyện:
"Đáng tiếc Bính Hào chết rồi."