Một bên vừa ngồi dậy từ trên giường lui về sau, một bên Hứa Nguyên vừa tỉnh táo nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng Nhiễm Thanh Mặc lại không có động tác kế tiếp, chỉ dùng mu bàn tay xoa xoa môi đỏ, nắm kiếm trong tay, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn đang ngồi trên giường.
Mấy giây sau, Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc đứng dậy đi giày, trầm mặc cầm theo mặc kiếm đi ra ngoài phòng nhỏ.
Giống như đang tức giận.
Hứa Nguyên vô thức muốn kéo đối phương lại dụ dỗ một chút, nhưng cuối cùng lại chỉ lấy một bàn tay tát lên trên mặt mình, nằm lại trên giường.
Lấy tốc độ của Nhiễm Thanh Mặc coi như khoảng cách có gần thì muốn né tránh hắn rõ ràng cũng rất dễ dàng.
Cho nên, là nàng tự nguyện.
Hứa Nguyên nằm ở trên giường, nhìn màn giường, thở dài một hơi.
Về phần mặc kiếm kia. . . . .
Thiên Diễn.
Nửa tháng sau, đế kinh, Cửu Long Sơn.
Sơn thanh thủy mặc, lầu các yên tĩnh, thành cung màu son.
Bóng rừng rậm rạp thanh u, đường nhỏ uốn lượn.
Một nam tử mặc mãng phục màu xám, eo quấn đai lưng nạm châu ngọc đi phía trước dẫn đường, sau lưng là nam nhân trung niên mặc Hắc Long bào, thanh âm rất nhỏ, trầm bồng du dương:
"Hứa tướng quốc, đêm qua Hoàng gia vậy mà phát giận rất lớn, ngay cả vài lụa Điền Ngọc thích nhất cũng ném đi "
"."
Nam nhân trung niên không để ý lời của hắn.
Nam tử mặc mãng phục hơi nghiêng người lườm người sau lưng một cái, cũng không nói thêm gì nữa, nện bước đi về phía trước càng nhanh hơn.
Sau khi đi mấy chục bước, trong rừng xuất hiện động thiên khác, dòng suối chảy nhỏ giọt, một hồ nước sóng biếc dập dờn, hất lê hoàng long bào của một lão ông đang lẳng lặng ngồi trên một cái bồ đoàn ở bên hồ thả câu, bên cạnh còn đặt một cái bồ đoàn trống không khác.
Từ xa nhìn lại, tĩnh mịch khoan thai.
Nam tử mặc mãng phục dẫn nam nhân trung niên bước nhanh đến bên cạnh lão ông, bước nhanh về phía trước, không để ý đến áo mãng bào trắng nõn, trực tiếp quỳ xuống trên nền đất ẩm ướt bên hồ thi lễ một cái:
"Hoàng gia, Hứa tướng quốc đến rồi."
Lão ông cũng không để ý tới nam tử mặc mãng phục này, vẫn nhắm mắt thả câu như cũ.
Nam tử mặc mãng phục thấy thế rất hiểu chuyện lui lại mấy bước, lườm nam nhân trung niên một cái, sau đó quay người rời khỏi hồ nước.
Trong rừng tiếng chim hót vang lên thanh thúy, nam nhân trung niên chậm rãi đi tới bên cạnh lão ông, đứng bên cạnh bồ đoàn nhưng không ngồi xuống, nhìn qua mặt nước hồ, cũng không nói chuyện.
Mà lúc này, mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên nhấc lên từng cơn sóng gợn, một tiếng gào thét quái dị giống như rồng gần từ dưới đáy hồ truyền đến khiến mấy con chim tước đậu trên ngọn cây chơi đùa cả kinh bay lên.
Nhưng sau đó bên hồ rất nhanh lại bình tĩnh lại.
Lão ông sợi tóc hoa râm an tĩnh ngồi trên bồ đoàn, mà nam nhân trung niên cứ lẳng lặng đứng bên người hắn nhìn hồ như vậy, hai người đều không nói gì.
Trầm mặc.
Trầm mặc có thể biểu đạt rất nhiều thứ, nhất là đối với hai người hắn mà nói.
Không biết qua bao lâu, lão ông dường như thấy hơi lạnh ho nhẹ vài tiếng, thở ra một hơi, không quay đầu, thanh âm mang theo một chút ý vị không rõ cười nói:
"Hứa Thánh Nhân, ngươi không ngồi xuống, là muốn trẫm ngẩng đầu nhìn ngươi sao?"
Hứa An Hạc vẫn như cũ không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn hồ nước, bình tĩnh nói:
"Chính vụ bận rộn, nếu như ngồi xuống, thời gian không đủ."
Dứt lời.
Trầm mặc.
Nửa ngày sau, lão ông hất hoàng bào lên, chậm rãi chống đỡ đầu gối đứng lên từ trên bồ đoàn, vỗ vỗ trên đùi không dính chút tro bụi:
"Vậy vẫn là ta đứng lên đi, dù sao cũng câu không nổi."
Hồ này không có cá, chỉ có duy nhất dị thú.
Một bên đứng dậy, một bên lão ông xoay người qua.
Mà Hứa An Hạc cũng nhìn được khuôn mặt của đối phương, bình tĩnh cau mày.
Khuôn mặt của lão ông tuy già nua nhưng rất quắc thước, lờ mờ có thể nhìn ra vẻ phong hoa phong thần năm đó, chỉ là vài gốc gân xanh màu tím đen lan tràn từ cổ cơ hồ trải rộng cả khuôn mặt lão ông, tròng trắng mắt bên trái đã đen một nửa.
Đối mặt một giây,
"Ánh mắt này của ngươi là cảm thấy trẫm đã già?"
Lão ông cười, khom người xuống, thu bộ dụng cụ câu cá khi nãy:
"Trẫm quả thực đã già, ba năm không gặp, đi thôi, bồi trẫm đi tới giữa hồ ngồi một chút, coi như ôn chuyện."
Hứa An Hạc đi theo, nhưng cũng không giúp đỡ xách ngư cụ, mà lão ông mặc hoàng bào đã hất lên cũng biết điểm này, tự mình xách trên tay.
Hai người đạp nước mà đi, trực tiếp đi đến hòn đảo giữa hồ.
Trầm mặc đi mấy bước, Hứa An Hạc bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp:
"Thương thế của ngươi đã đến tình trạng như vậy rồi sao?"
Thanh âm lão ông mang theo ý cười, rất thanh thản:
"Thương thế của ta thế nào ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao? Có thể sống cũng không tệ rồi. Có điều ngươi chẳng lẽ không kỳ vọng ta chết đi?"
Hứa An Hạc không phủ nhận, cũng không tán đồng, hơi trầm mặc nhìn phía xa lo lắng nói:
"Người năm đó, cũng không còn lại bao nhiêu."