Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 380 - Chương 380 - Cũng Có Chút Tác Dụng

Chương 380 - Cũng có chút tác dụng
Chương 380 - Cũng có chút tác dụng

Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên thở ra một hơi, cũng nói:

"Quả thực đáng tiếc. . . . ."

Hắn không phải tổ chức bảo hộ động vật quý hiếm gì, chủng loại dị tộc Man tộc da xanh vỏ đen này có bị đồ sát tuyệt chủng hắn cũng không ý kiến.

Nếu như vậy mưu vẽ của Hoàng đế thành công, ngày sau động thủ với tông môn chí ít không cần lo lắng Man tộc xuôi nam biến thành BOSS.

Có điều. . . . .

Hứa Nguyên nhìn Lâu Cơ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ:

"Tỷ. . . . Xem ra ta đã đánh giá cao lằn ranh của những tông môn này."

Trực tiếp thông qua phương thức đứt cổ tay để hủy diệt kế hoạch của ngươi, căn bản không tìm thấy sơ hở, muốn thu nợ về tính sổ cũng không có nghĩa lý gì.

Nhiều lắm là đẩy ra mấy cái bia ngắm để ngươi chặt.

Lâu Cơ đối với chuyện này ngược lại không có gì ngạc nhiên, cười duyên nói:

"Ranh giới cuối cùng? Đó là cái gì? Tồn tại của bản thân bọn hắn chính là muốn cướp đoạt chính quyền, ngoại trừ cướp đoạt chính quyền, vì lợi ích của chính mình mà phản tộc thì có cái gì kỳ quái a?"

Nhưng nói đến đây, nàng đưa tay sờ đầu Hứa Nguyên, đôi mắt híp thành hai vầng trăng rất nguy hiểm:

"Không che nổi trời, kế hoạch lần này còn chưa kết thúc a ~ "

Hứa Nguyên nghe vậy thần sắc khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng:

"Phụ thân cũng có chuẩn bị?"

"Không phải phụ thân ngươi, là Tông Thanh Sinh, hắn từ trước khi có chiến sự đã ngửi được chút hương vị, đã sớm đi Bắc Cảnh."

Môi đỏ của Lâu Cơ ngoắc ngoắc, ngữ khí có chút khinh thường, nhưng trong ánh mắt cũng rất thưởng thức:

"Ta còn tưởng rằng đại lão thô kệch này chỉ biết tranh giành chút tiền tài với tỷ tỷ ta đây, bây giờ xem ra ngược lại cũng có chút tác dụng."

Hứa Nguyên hơi suy tư, nhớ lại hình ảnh người này.

Đều là trí nhớ của kiếp trước, trí nhớ trong thế giới này cơ hồ không có người này, bởi vì người này rất ít khi đến Phủ Tướng Quốc.

Đại khái có phải là vì tránh hiềm nghi, hắn chưởng khống toàn bộ quân đội Phủ Tướng Quốc, lão ở lại Phủ Tướng Quốc dễ dàng gặp phải cao tầng Phủ Tướng Quốc khác, nhất là Hoa Hồng đang chưởng khống Thiên An thương hội kia.

Bây giờ xem ra đối phương có tính giác ngộ chính trị rất cao.

Nhưng trong Thương Nguyên, ấn tượng của Hứa Nguyên đối với người này ngược lại là cực sâu.

Tông Thanh Sinh, trong Thương Nguyên có thể được xem là một trong những cao tầng của Phủ Tướng Quốc có thể vào sinh ra tử cùng với Hứa An Hạc.

Một đại BOSS rất mạnh đứng đằng sau.

"Tông tiên sinh mang theo quân đội đi tới đó?"

"Không phải thì sao?"

Lâu Cơ đương nhiên, mang theo ý cười:

"Tôn lão đầu hắn tu Quân Trận công pháp, ngay cả Nhị phẩm cũng đánh không lại, một mình hắn đi có thể làm được cái gì? Mang theo ba vạn tinh nhuệ Hắc Lân quân ở trong khe núi một con sông phụ cận Đại Ly Sơn, đang chờ tin phụ thân ngươi."

"Hắn mang theo Thiên Tấn Viên Tinh?"

Hứa Nguyên hỏi.

"Đúng."

Lâu Cơ gật đầu, nói đến việc này, trên mặt kiều mị của nàng hiện ra một tia không cam lòng, quệt miệng:

"Hiện tại còn đang trong giai đoạn thí nghiệm ba viên Thiên Tấn Viên Tinh, một viên ở chỗ phụ thân ngươi kia, một viên ở chỗ tiểu tử Hứa Trường Ca kia, một viên cuối cùng ở chỗ lão đầu đó, ngay cả một viên ta cũng không có, chậc chậc. . . ."

Nói xong, Lâu Cơ bỗng nhiên liếc mắt đưa tình về phía Hứa Nguyên:

"Trường Thiên, ca ca của ngươi có viên Thiên Tấn Viên Tinh kia là bởi vì hắn là người thừa kế, ngày sau đoán chừng sẽ giao cho ngươi. . ."

"."

Hứa Nguyên trực tiếp liếc mắt.

Lại tới nữa.

Lão dì này chỉ cần sơ hở không để ý thì bắt đầu tìm hắn đòi chỗ tốt.

Gặp mặt không đến một tháng, liền lấy của hắn một ngàn năm trăm vạn Bạch Ngân, ngoài ra còn hai trân phẩm Mị Thần Hoa đã tuyệt tích.

Nếu không phải một viên Mị Thần Hoa cuối cùng Hứa Nguyên kiên trì cho Tô Mị Ma giữ lại để lĩnh hội, đoán chừng hiện tại cũng bị lão nương này lấy luôn rồi.

Lâu Cơ áp sát tới, bả vai trông mong nhẹ nhàng đong đưa trước mặt Hứa Nguyên:

"Trường Thiên. . . . ."

"Ngươi muốn ta chủ động tới chỗ Hứa Trường Ca lấy Thiên Tấn Viên Tinh?"

Hứa Nguyên liếc nàng hỏi.

"Ừm, ân."

Lâu Cơ nhẹ gật đầu, biên độ động tác có chút lớn, lắc lư theo.

Khóe miệng Hứa Nguyên nhếch lên một cái, chỉ chóp mũi của mình:

"Không phải chứ, tỷ tỷ ngươi dựa vào đâu cảm thấy Hứa Trường Ca kia sẽ cho ta đồ vật đó? Dựa vào ta sẽ bị hắn đánh sao?"

"Hắn dám?"

Lông mày Lâu Cơ dựng lên, sau đó ôn nhu nói với Hứa Nguyên:

"Tỷ tỷ đi chung với ngươi, hắn dám động thủ đánh ngươi, tỷ tỷ giúp ngươi đánh hắn."

Hứa Nguyên liếc qua nàng, không nhúc nhích chút nào:

"A, tại sao ta lại nhớ trước kia thời điểm hắn treo ta lên đánh, người cười đến mức vui vẻ nhất hình như chính là tỷ tỷ ngươi?"

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Hứa Nguyên hắn cũng thèm muốn Thiên Tấn Viên Tinh kia rất lâu rất lâu rồi.

Muốn lấy? Đừng có mơ.

Lâu Cơ vô cùng đáng thương nhìn Hứa Nguyên:

"Về sau tỷ tỷ sẽ không. . ."

"Sau này hãy nói đi."

Hứa Nguyên khoát tay đánh gãy, muốn dây dưa không quyết, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt thấp giọng kéo chủ đề lại:

"Nói như vậy chuyện này phụ thân chuẩn bị hợp tác với Hoàng đế rồi?"

Lâu Cơ biết hắn không đùa, lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi lại trên ghế đối diện, trực tiếp gác hai chân thon dài "đông" một tiếng ở trên bàn, ôm ngực tức giận nhắc nhở:

"Trường Thiên, Phủ Tướng Quốc và Hoàng tộc mặc dù có khoảng cách, nhưng càng nhiều hơn chính là hợp tác, nếu như Hoàng tộc và Phủ Tướng Quốc ta triệt để đối lập, trừ phi ngày sau thiên hạ này phát sinh biến cố hủy diệt thiên địa thì toàn bộ Đại Viêm cũng chỉ có thể bị những tông môn kia từng bước một hút máu đến chết, cuối cùng phân liệt trở thành thiên hạ của tông môn mấy vạn năm trước."

Nghe được nhắc nhở này, con mắt Hứa Nguyên nhìn chằm chằm cặp đùi ngọc thon dài trắng nõn kia, trong lòng có chút yên lặng.

Điểm này, hắn đương nhiên hiểu.

Bình Luận (0)
Comment