Sau nửa tuần, đàm phán với Vạn Tượng tông cũng tạm thời ngừng lại giữa chừng.
Ngoại trừ mấy thứ đồ tốt mà ban đầu đã đàm phán xong xuôi, thông qua rút quân, một hệ liệt các loại thành phòng khí giới sau đó được Hứa Nguyên chật vật ép buộc cao tầng Vạn Tượng tông bỏ ra gần chín trăm vạn lượng Bạch Ngân.
Nghe nói trong đó hơn phân nửa đều là do đệ tử Vạn Tượng tông quyên góp tiền bạc ra, nội bộ thế gia tông môn lần này chỉ xuất ra khoảng hai thành.
Trừ cái đó ra, còn có bốn mươi vạn phí tổn trận pháp bại gia nương môn Hứa Hâm Dao kia tặng không.
Có điều số tiền này Hứa Nguyên một phần cũng không động đến, đều bị đám cao tầng như lang như hổ kia tranh giành.
Lại là một buổi sáng sớm, mưa xuân tí tách tí tách ngâm trọn tòa Vạn Tượng thành bên trong màn mưa, mưa bụi mông lung.
Chân trời âm trầm, nước mưa từ trên mái hiên giống như những hạt châu ngọc rơi xuống, tóe lên từng cơn sóng gợn trong vũng nước.
Nguyên Hạo đứng trong phòng, cười chắp tay:
" . . . kế hoạch từng bước rút lui đại thể chỉ còn lại một chút này, lần này đến đây tìm Tam công tử ngài cũng là vì muốn chào từ biệt."
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn đối phương một chút, liền hỏi:
"Ngươi muốn đi Bắc Cảnh?"
Nguyên Hạo không giấu diếm, nhẹ gật đầu:
"Tông thống lĩnh triệu tập quân đội, muốn ta đi qua đó."
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên vô thức muốn hỏi vì sao ngươi không đi cùng Lâu Cơ tới đó, nhưng chợt nhận ra vấn đề này rất ngu ngốc.
Địa vị Hắc Lân Quân trong Phủ Tướng Quốc rất đặc thù, ngoại trừ nguồn chiêu mộ quân lính là Thiên An võ quán, cơ bản không thể gặp bất kỳ thế lực nào khác.
Trừ phi Hứa An Hạc hạ mệnh lệnh, những người khác bên trong Phủ Tướng Quốc cũng sẽ tận lực tránh hiềm nghi, không tiếp cận hết thảy sĩ quan trong Hắc Lân quân.
Thu liễm suy nghĩ, Hứa Nguyên mỉm cười:
"Đi đánh Man tộc đối với ngươi mà nói, cũng là xem như một chuyện chuyên nghiệp."
Chủng loại sinh vật như Man tộc này coi như bắt làm tù binh cũng không thích hợp dùng làm nô lệ.
Khí lực mặc dù lớn, còn có trí lực, nhưng tính tình khát máu trời sinh.
Mà loại Thần khí vân trang trí nô lệ ở thế giới này có vẻ như vẫn chưa được phát minh, tối đa cũng chỉ là tu sĩ cấp cao chôn bom nguyên khí xuống thể nội đối phương, nhưng chuyện này tốn chi phí quá cao, cho nên Đại Viêm bình thường đối đãi với Man tộc đều là không giữ lại người sống.
Nghe được câu trêu chọc này, Nguyên Hạo cũng cười, khuôn mặt thanh tú mang theo vài tia bất đắc dĩ:
"Dù sao những Man tộc kia cũng không có giá trị tù binh."
Nhưng chợt lắc đầu:
"Đáng tiếc là chỉ đánh Man tộc."
"Nguyên thống lĩnh, không nhất định chỉ là Man tộc."
Hứa Nguyên nghe vậy mỉm cười, những ngày chung đụng này khiến hắn có một nhận biết rất rõ ràng đối với Nguyên thống lĩnh này. Đây là một kẻ điên, nhưng lại không hoàn toàn điên.
Cho nên, nhìn thấu một chút ngọn nguồn cho đối phương cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Đôi mắt Nguyên Hạo ngưng tụ, vô thức xoa xoa đôi tay, hạ giọng, trực tiếp truyền âm nói:
"Công tử, lời ấy của ngài có ý gì?"
Hứa Nguyên khoát tay áo, không nói tỉ mỉ:
"Ngươi đi Bắc Cảnh sẽ biết, Tông tiên sinh hẳn là sẽ bàn giao tình huống cụ thể với ngươi."
Nguyên Hạo nghe vậy trong mắt khó nén hưng phấn.
Liên quan tới chiến sự Bắc Cảnh, coi như bởi vì thân phận không đủ nên không thể chọn đọc tài liệu tình báo cơ mật hơn một chút, nhưng từ những tình báo mà hắn có thể nhìn thấy hắn cũng đã đại khái có thể phân tích ra một vài môn đạo.
Nếu như năng lực chuyên nghiệp không mạnh, tướng quốc cũng sẽ không đi vớt hắn.
Mà bây giờ lời này của Tam công tử cơ hồ là đã nhận định phỏng đoán của hắn.
Ủi ủi, đang chuẩn bị cáo từ rời đi, Nguyên Hạo lại chợt nhớ tới một sự kiện, thấp giọng hỏi:
"Đúng rồi, Tam công tử, liên quan tới sự tình Vương Gia Điển kia. . ."
Vương giáo úy?
Hứa Nguyên nghe vậy hơi kinh ngạc.
Vương giáo úy chuẩn bị đến Vạn Tượng tông dùng tính mạng để đòi lại công đạo cho Thịnh Sơn huyện, nhưng thời điểm hắn đến Vạn Tượng thành, Đông Thành đã bị Hắc Lân quân đánh xuống một tuần rồi.
Loại tình huống này, Vương giáo úy tất nhiên sẽ nghĩ đến lời lúc trước vị Chu công tử kia đã nói với hắn, cùng với cử động của đối phương trước khi rời đi.
Cho nên, tự nhiên mà tìm Hắc Lân quân.
Mà sau khi Hứa Nguyên nhìn thấy đối phương, cũng tự nhiên dùng thân phận chiêu mộ hắn, chiêu mộ ngày sau tiêu diệt Vạn Tượng tông báo thù cho Thịnh Sơn.
Nhưng lúc ấy Vương giáo úy không lập tức đồng ý.
Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên vẫn hỏi:
"Hắn thế nào?"
Nguyên Hạo nhẹ giọng nói:
"Hắn nhờ ta chuyển cáo cho công tử ngài, nếu như công tử ngài muốn dụng binh với Vạn Tượng tông, Thịnh Sơn quân hắn nguyện ra sức trâu ngựa, ngoại trừ cái đó ra, hắn chỉ có thể lấy cái chết tương báo, hắn nguyện trèo lên Vạn Tượng sơn môn."
Chủ động lên sơn môn, không làm bẩn tay của ngài.
Hứa Nguyên gõ gõ bàn, có chút thất vọng:
"Hắn đây xem như là cự tuyệt?"
Nguyên Hạo không nói nhiều, chỉ dứt khoát hỏi:
"Tam công tử, ngài chuẩn bị xử lý hắn như thế nào?"
Muốn giết chết hắn hay không?
Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách vang lên, bên trong gian phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Nửa ngày, thở dài một tiếng.
Hứa Nguyên khoát tay áo:
"Để hắn về Thịnh Sơn huyện đi, không cần thiết tiếp tục lên sơn môn nữa."
Nguyên Hạo không cố thuyết phục, vừa chắp tay liền quay người rời đi.
Thời điểm rời đi, vừa vặn gặp Nhiễm Thanh Mặc đến tìm Hứa Nguyên, Nguyên Hạo liền thuận thế thi lễ một cái:
"Tam thiếu phu nhân."
Nhiễm Thanh Mặc nhìn võ tướng này do dự một chút, vẫn nhẹ gật đầu với hắn:
". . Ân."