Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 387 - Chương 387 - Thương Mại Chi Đạo

Chương 387 - Thương Mại Chi Đạo
Chương 387 - Thương Mại Chi Đạo

Ngọc các yên ắng, nhìn khối ngọc bài trên bàn, bắp thịt nhỏ trên mặt Hứa Nguyên nhảy lên khó thấy.

Loại đồ chơi nhẫn Trữ Vật Giới này hắn cũng có một khối, có điều không phải bằng ngọc, mà làm bằng Tử Thiết Tinh, nhưng phía trên cũng có văn rồng, cũng viết một chữ ‘tam’.

Tam hoàng tử, Lý Quân Khánh.

Dáng múa của quan nhân trên đài vẫn nhu hòa như cũ, tiên nhạc miểu miểu từ phía sau sân khấu khuếch tán ra.

Lý Quân Khánh mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng nói:

"Chu huynh, ta hi vọng ngươi có thể tới giúp ta biên soạn đại điển công thương."

Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt, chợt đôi mắt mang theo vài tia cổ quái:

"Sinh ý kinh thư?"

Tam hoàng tử thở thật dài một hơi:

"Chu huynh, bây giờ phụ hoàng mặc dù coi trọng công thương, nhưng cung cách quản lý thì cơ hồ vẫn dùng ước định mà thành, cổ tịch liên quan đến văn hiến thì lác đác không có mấy, ta muốn vì phụ hoàng mà phân ưu, nhưng lại không tìm được người nào thích hợp, một tháng trước ta thấy qua cách huynh trưởng ăn nói dùng từ, khiến trong tâm ta như có thêm hy vọng.”

Nghe xong những lời này, mặt Hứa Nguyên không biểu tình, không tỏ thái độ.

Hôm nay thương mậu thiên hạ phát đạt, ở bên trong vô tri vô giác thay đổi phát triển ra các loại thủ đoạn quản lý gần như marketing hiện đại hoá, nhưng bởi vì tin tức bế tắc và tư tưởng nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, rất nhiều kinh nghiệm mà các chưởng quỹ dùng cả cuộc đời để tổng kết ra hoặc là trực tiếp mang theo vào quan tài, hoặc là cũng chỉ truyền thụ cho nhi tử nhà mình, nhi tử nếu không còn dùng được liền trực tiếp tuyệt tự.

Nói một cách khác, bây giờ vẫn chưa có người nào hệ thống chỉnh lý qua những kiến thức này.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói, đối phương tựa hồ là đã làm qua loại chuyện này.

Rất có ý tứ.

Nhưng vấn đề là, lúc trước Hứa Nguyên hắn và Tam hoàng tử này nói những chuyện kia chỉ là vì muốn lập uy để thuận tiện ngày sau chiêu mộ hắn.

Kết quả hiện tại. . . .

Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên lắc đầu:

"Chu Thần, không chịu nổi chức trách lớn này."

Tam hoàng tử thở dài, thu liễm nhàn tản, thần sắc nghiêm túc nói:

"Thương mại chi đạo chính là đại đạo để đất nước phồn thịnh, bây giờ thương sách thiếu thốn, mọi người đối với loại học thức này đều là của mình mình quý, nhân tài không có sách nào có thể học.”

"Chu huynh, nếu như ngài có thể lấy học thức của ngài viết thành sách, ngày sau thậm chí sách luận khoa cử khảo thí đều đưa tới cho ngài xem trước, đặt song song với Tứ Thư Ngũ Kinh, công trạng to lớn trong sự nghiệp thiên thu, đây có thể coi là Thánh Nhân chi công!"

Thánh Nhân chi công. . . .

Nghe những lời này, trong lòng Hứa Nguyên có chút cổ quái.

Tam hoàng tử này quả thật biết ăn nói, hắn bên này vẫn không đáp ứng , bên kia hắn liền bắt đầu vẽ bánh, vẽ Thánh Nhân chi công thành cái bánh nướng.

Nếu không phải hắn từng học qua kỹ thuật vẽ bánh, hắn quả thật sẽ tin theo.

Nhưng sự tình Tam hoàng tử này muốn làm, ngược lại khiến người khác có chút ngoài ý muốn.

Chỉ khi nào có sách, nhân tài mới có học.

Tam hoàng tử này. . . muốn vì Hoàng tộc mà thành lập một hệ thống bồi dưỡng nhân tài thương nghiệp hoàn chỉnh, ổn định vận chuyển các loại nhân tài thương dụng.

Mà thấy Hứa Nguyên không nói lời nào, Tam hoàng tử thở dài:

"Chu huynh có thể không cần bận tâm thân phận của ta, cự tuyệt hay là đồng ý đều có thể."

Vừa nói, một bên hắn vừa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên ngọc bài biểu lộ thân phận Thiên gia trên bàn kia.

Hứa Nguyên tập trung ý chí, khống chế biểu lộ:

"Tam hoàng tử điện. . . ."

Lý Quân Khánh khoát tay áo, rất thoải mái nói:

"Ta và Chu huynh mới quen đã thân, ngươi lớn hơn ta một tuổi, gọi ta là lão đệ hoặc là Quân Khánh. . . . .”

"Quân Khánh a. . ."

". . ."

“Tam hoàng tử.”

Tam hoàng tử giữ nguyên ưu nhã mỉm cười gật đầu.

Ngón tay Hứa Nguyên miết lấy miệng chén trà bằng sứ, buông thõng đôi mắt nói:

"Quân Khánh, ngươi chiêu mộ ta như vậy, có thể cân nhắc qua gia thế của ta hay không?"

Tam hoàng tử nghe vậy híp híp mắt, cười ha ha một tiếng, thân thể ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi:

"Lời nói của Chu huynh đã rộng thoáng như thế, vậy ta cũng không vòng vèo nữa, Chu huynh trên cách buôn bán tuy có đại tài, nhưng thiết nghĩ thế lực trong nhà hẳn là sẽ không quá lớn."

"Ồ? Tại sao nói như vậy."

Hứa Nguyên tiếp tục vuốt ve chén trà.

Tam hoàng tử dẫn đầu nói tiếp:

"Chu huynh, lời tiếp theo ta không có ý tứ mạo phạm."

"Ừm."

Hứa Nguyên gật đầu.

Tam hoàng tử nâng ba ngón tay lên:

"Có ba điểm. Thứ nhất, Chu huynh ngươi đến tuổi xây dựng sự nghiệp tu vi mới chỉ lục phẩm, tu vi này có chút thấp, trừ phi là loại phế thể trời sinh như Tam thiếu kia, tử đệ hạch tâm của thế gia đại tộc tu vi đều có thể dựa vào tài nguyên đan dược đắp lên, ít nhất cũng phải là ngũ phẩm."

Nói xong, Tam hoàng tử liếc Hứa Nguyên một cái, thu hồi một ngón tay.

Hứa Nguyên nghe xong không lên tiếng.

Thấy thế, Tam hoàng tử liền tiếp tục nói:

"Thứ hai, trong Ngự Ảnh Vệ ta cũng nắm một chút quyền lực trong tay, nhưng lại chưa hề nghe qua nhân vật Chu huynh ở đế kinh này, lấy tuổi tác và tài năng của Chu huynh nếu ở trong thế gia đại tộc ta sẽ không thể nào chưa từng nghe qua, nhưng nếu thật sự ở trong thế gia đại tộc, vậy cũng xác nhận là thiên phòng bị đánh ép."

"Thứ ba, nếu như gia tộc Chu huynh thật sự to lớn đến mức ngay cả ta cũng không chiêu mộ nổi, ngươi ra ngoài hẳn là sẽ không phải ngay cả một người hầu đi cùng cũng không có đi, công tử nhà đại thần triều đình tam phẩm trở lên ít nhất cũng có một Tông sư Tam phẩm đi theo."

Bình Luận (0)
Comment