Huyền Ưng Lầu Các một đường bay vọt, sau khi tiến vào trong hoàng thành, bầu trời lớn như vậy chỉ còn lại một đầu yêu thú bọn hắn phi hành trên bầu trời.
Theo luật pháp Đại Viêm, hoàng thành cấm bay, bất luận là yêu thú phi hành, hay là tu giả cao giai.
Nhìn thấy dinh thự to lớn quen thuộc trong trí nhớ dần dần tới gần, Hứa Nguyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, rơi xuống trên thân nam tử thanh y đối diện.
Thanh âm Hứa Trường Ca nhẹ nhàng, mang theo nụ cười như có như không:
"Thế nào, lần này hồi kinh, cảm thấy trong thành có gì biến hóa không?"
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
"Ta vừa rồi hình như không thấy Thiên Cung lâu."
“. . ."
Hứa Trường Ca.
Vừa nói, Hứa Nguyên chỉ chỉ dòng sông xuyên qua đế kinh kia:
"Còn có, ta thấy phụ cận Long An Hà hình như mới mở mấy gánh hát, bề ngoài rất khí thế, chính là. . . .Khục, tóm lại thay đổi rất lớn."
Hứa Trường Ca đưa tay nâng trán, liếc qua sắc trời, thở ra một hơi:
"Hôm nay phụ thân hắn hẳn là đang ở trong phủ."
Hứa Nguyên nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Triều hội không phải mỗi ngày đều có, ngày bình thường phần lớn thời gian của quan viên trọng yếu trong đế kinh đều là ở trong "Ban Công Thất" trong chính thành làm việc, có điều Hứa An Hạc lúc bình thường lại thích ở trong phủ nhà mình làm việc.
Dừng lại trong chớp mắt, Hứa Nguyên bỗng nhiên hỏi Hứa Trường Ca:
"Đúng rồi, Hứa Trường Ca, ta về đế kinh thì dùng thân phận nào?"
Hứa Trường Ca ngước mắt lườm tam đệ này một chút:
"Ngươi muốn dùng cái nào?"
Hứa Nguyên cười ha ha:
"Ta dùng cái nào đều được."
Hứa Trường Ca thở dài, nói:
"Ngươi trở về là vì hôn ước, chú ý đừng để lộ là được."
Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp nhìn xuống:
"Được rồi."
Dứt lời, trầm mặc.
Độ cao Huyền Ưng Lầu Các dần dần bắt đầu hạ xuống.
Mà lúc này, Hứa Nguyên dường như chợt nhớ tới cái gì, nói:
"Đúng rồi, trước đó ta và Tam hoàng tử một đường cùng đi lên phía bắc."
Hứa Trường Ca cũng chẳng suy nghĩ gì:
"Ừm, trên đường tới có trông thấy hắn."
Hứa Nguyên gõ bàn một cái nói:
"Hứa Trường Ca, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, không có ý tứ gì khác."
Hứa Trường Ca bất đắc dĩ lườm tam đệ này một cái, gật đầu:
"Hỏi đi."
Hứa Nguyên cẩn thận từng li từng tí cân nhắc dùng từ:
"Vừa rồi tỷ tỷ áo đỏ kia là ai? Tam hoàng tử đã thấy nàng, hơn nữa cũng biết nàng tìm ta."
Ánh mắt Hứa Trường Ca bình tĩnh, thanh âm nghe không ra bất kỳ tâm tình gì:
"Nàng là Tiểu Thiên Sư của Thiên Sư môn."
"Tiểu Thiên Sư?"
Nghe lời ấy, Hứa Nguyên sửng sốt trong chớp mắt:
"Không phải nói Tiểu Thiên Sư của Thiên Sư môn là nam tử sao?"
Thanh âm Hứa Trường Ca nhẹ nhàng:
"Nữ tử nữ giả nam trang du ngoạn thiên hạ, rất ít thấy sao?"
Hứa Nguyên hơi suy nghĩ lắc đầu:
"Không hiếm thấy, nhưng có thể giấu diếm thiên hạ vài chục năm thì rất hiếm thấy."
"Quả thực hiếm thấy."
Hứa Trường Ca mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhấp nhẹ chén trà:
"Cho nên ngươi không cần lo lắng Tam hoàng tử thông qua chuyện của nàng mà hoài nghi trên đầu ngươi."
Thấy thần sắc này, Hứa Nguyên muốn cười, nhưng nhịn được, ngược lại nghiêm túc hỏi:
"Nói như thế, nàng bên đó sẽ không tiết lộ thân phận của ta?"
Hứa Trường Ca quét mắt nhìn Hứa Nguyên một chút, phun ra hai chữ:
"Sẽ không."
Nghe vậy, Hứa Nguyên bật cười, một bên vừa cười, một bên hắn vừa đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Trường Ca, vỗ vỗ bả vai đại ca này.
Hứa Trường Ca vẫn như cũ cầm chén trà ngồi ngay ngắn.
Hứa Nguyên lấy ra một cái bồ đoàn ngồi xuống, cầm chén rượu rót cho mình một ly, lời nói thấm thía:
"Hứa Trường Ca a, ta vừa rồi có nhìn một chút, có vài việc ta cảm thấy có thể nói với ngươi một chút."
Hứa Trường Ca liếc qua động tác của Hứa Nguyên, ánh mắt bình tĩnh, không nói chuyện.
"."
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng:
"Ta biết là lão tam ta đây tới nói với lão đại ngươi có thể sẽ rất khó chịu, nhưng chuyện tình cảm cũng không phải giống như tu hành, càng không phải là chém giết, không phải nói quả đấm ngươi lớn. . ."
"Ông - "
Một tiếng vù vù, một bóng đen từ trên Huyền Ưng Lầu Các bị ném xuống, rơi vào bên trong hồ ngập nước của Phủ Tướng Quốc phát ra âm thanh "đông" một tiếng.
Từ trong hồ nước ló đầu ra, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn Huyền Âm Lầu Các gào thét giữa không trung, bất đắc dĩ thở dài.
Đến chết vẫn sĩ diện, độc thân cả đời là đáng đời hắn.
Ướt sũng leo ra khỏi hồ nước, chợt thấy một thân ảnh đã đứng bên bờ chờ.
Hứa Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong Phủ Tướng Quốc không bao giờ thiếu cao thủ.
Thân ảnh là một nữ tử, che một cây dù, nàng dâng khăn mặt:
"Tam công tử, khăn mặt."
"Tạ ơn."
Hứa Nguyên quét qua khuôn mặt đối phương một chút, vô thức liếc qua một bên khác của bờ hồ.
Nơi đó, có một tòa lầu các chín tầng.
Tàng Thư các Phủ Tướng Quốc.