Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 408 - Trực Tiếp Giả Chết

Chương 408 - Trực tiếp giả chết
Chương 408 - Trực tiếp giả chết

Cửu Nguyên Bình Tức Quyết có thể khiến cho hắn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể tu luyện, nhưng tốc độ vẫn không đuổi kịp tự mình tu luyện.

Trong thế giới siêu phàm này, tu vi mặc dù không phải vạn năng, nhưng nếu như muốn ngồi ở vị trí của lão cha kia, nếu không có tu vi là tuyệt đối không thể.

Cũng bởi vậy mà sinh hoạt ở đế kinh so với thời điểm sinh hoạt ở Tĩnh Giang phủ không có gì sai biệt lắm, khác biệt duy nhất đại khái chính là các loại nguyên tinh đan dược tu hành được cung ứng dồi dào.

Đế An thành là trái tim của Đại Viêm, hấp thu các loại vật tư từ các nơi tới cực kì dồi dào, khố phòng Phủ Tướng Quốc tất nhiên cũng như thế.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Nguyên mới cảm nhận được cái gì gọi là có tiền tùy hứng.

Các loại đan dược quý báu trăm lượng một hạt cứ như hạt đường mà gặm, một ngày có thể rơi hơn ngàn lượng Bạch Ngân.

Ngẫu nhiên còn gặm một viên đan dược cực phẩm giá trị vạn lượng.

So sánh với chi tiêu tu luyện, tiêu xài đi dạo gánh hát đơn giản trước kia không đáng giá nhắc tới.

Cắn thuốc, tu luyện, ăn cơm, cắn thuốc, tu luyện, ngâm thuốc, đi ngủ.

Cuộc sống của người có tiền, chính là buồn tẻ lại không thú vị như thế.

Có điều đại ca Hứa Trường Ca thỉnh thoảng sẽ dành thời gian trong trăm công ngàn việc đến tìm hắn, mang đến cho hắn một chút đau xót trong sinh hoạt buồn tẻ mà nhàm chán này.

Nói hay ho một chút thì là giúp hắn rèn luyện năng lực thực chiến của hắn.

Đối luyện kiếm kỹ.

Lời hứa quân tử, Hứa Trường Ca chỉ dùng kiếm kỹ, không dùng nguyên khí, mà Hứa Nguyên thì có thể sử dụng hồn lực Thánh Nhân.

Mà bản năng hơn mười năm đã ngấm sâu vào thân thể chỉ giống như huyễn cảnh, Hứa Nguyên ngay từ đầu cũng không phải là rất sợ hãi đại ca này.

Nhưng sau khi bị treo lên đánh mấy lần, Hứa Nguyên rút kinh nghiệm xương máu.

Ân, trực tiếp giả chết, trực tiếp không đánh.

Trừ cái đó ra, cảm thụ lớn nhất mà Phủ Tướng Quốc đế kinh để lại cho Hứa Nguyên chính là tu giả cao giai trong này nhiều như sao trên trời.

Ngẫu nhiên cơm nước xong xuôi dọc theo bờ hồ chỗ vùng đất ngập nước dạo bộ một vòng cũng có thể nhìn thấy năm sáu Đại Tông Sư Tam phẩm đến báo cáo công việc, đại bộ phận hộ viện cũng cơ hồ đều là tu vi ngũ phẩm trở lên, nha hoàn và người phục vụ kém nhất cũng là tu vi khoảng chừng bát phẩm.

Cứ sinh hoạt như vậy ước chừng qua nửa tháng, tin tức Hứa Nguyên hồi kinh cũng tận lực được truyền ra ngoài.

Cũng bởi vậy, sinh hoạt buồn tẻ mà nhàm chán của hắn lại nhiều thêm một chuyện là đi gánh hát nghe hát.

Ngõ hẻm Yên Liễu bên cạnh Long An Hà, giai nhân thổi ngọc suốt đêm.

Thanh Ngọc các, trước đó Hứa Nguyên từ trên Huyền Ưng Lầu Các nhìn thấy một trong những gánh hát mới xây.

So sánh với những gánh hát phi thường náo nhiệt kia, Thanh Ngọc các này chủ yếu là phong cách lịch sự tao nhã.

Minh Văn Đăng hình hoa sen đặc chất tán phát ra u lam sáng ngời, theo từng sợi đàn hương khuếch tán, toàn bộ đại đường thanh lãnh nhưng cũng không mất đi mấy phần mập mờ mê ly.

Trên đài dương cầm thanh u, dáng múa tiểu tỷ tỷ trên đài uyển chuyển.

Ba công tử ca trên thân mang hoa y quý báu tụ lại ở một góc hẻo lánh trên đại đường, đàm luận một chút mấy chuyện quốc gia đại sự nghe lén từ trong nhà.

Trong đó có một tên nam tử trên đầu buộc khăn vừa uống một chén tinh nhưỡng hoa thức, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu Lý Tử, ta nghe cha ta nói chiến sự phương bắc hình như có chút không thuận?"

Người được gọi là Tiểu Lý Tử là một nam tử tướng mạo có chút tuấn mỹ,

Dưới ánh đèn mê ly màu lam, giữa lông mày Tiểu Lý Tử mang theo một chút âm nhu của nữ tử, tiếng nói nghe có chút tận lực đè thấp tinh tế, tức giận trả lời:

"Chiến sự phương bắc, ngươi hỏi ta làm cái gì? Còn có, đừng có gọi ta là Tiểu Lý Tử."

Nam tử buộc khăn nghe vậy không thèm để ý chút nào, tiếp tục hỏi:

"Phía bắc đánh nhau kịch liệt như vậy, lão đầu tử nhà ngươi cũng không nhận được điều lệnh?"

"Sách, phía bắc đánh nhau kịch liệt, quan lão đầu nhà ta thì có chuyện gì? Tây Uyên quân nhà ta là phụ trách lũ sói con trên Đại Mạc thảo nguyên."

Tiểu Lý Tử một bên vừa nói, một bên vừa nghiêng người liếc qua một tên nam tử cẩm y ngồi sau cùng đang chuyên tâm nghe hát.

Nam tử cẩm y dung mạo tuấn mỹ, trên ngón trỏ trái và ngón giữa đeo một chiếc nhẫn, mà ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm mấy tiểu tỷ tỷ mạnh vì gạo, bạo vì tiền trên đài kia, cả người như tắm dưới ánh đèn, nhìn qua yên tĩnh mà dương dương tự đắc.

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Lý Tử hừ lạnh một tiếng:

"Đây không phải vẫn có một người trong cuộc sao? Hai tháng trước Hứa bá gia mới đi tìm Vũ Thành Hầu phủ cầu hôn, hai tháng sau gia hỏa này liền hồi kinh, tính cả thời gian trên đường hồi kinh thì thật phù hợp, Hứa Trường Thiên, Hứa công không phải là cùng vị Hầu gia kia làm giao dịch gì chứ?"

Hứa Nguyên nghe vậy chậm rãi đảo đôi mắt, nhìn chằm chằm hai hồ bằng cẩu hữu này, ánh mắt có chút cổ quái:

"Cung Nguyên Tăng, Lý Quân Vũ, hai người các ngươi không phải uống lộn thuốc chớ… Từ khi nào thì bắt đầu quan tâm những chuyện này?"

Nhìn hai người này đàm luận quốc gia đại sự, tựa như là đang nhìn heo mẹ leo cây.

Nam tử buộc khăn nghe vậy da mặt kéo ra, gõ bàn một cái, hừ nhẹ một tiếng:

"Hứa áo vải, tiểu gia ta hiện tại dù sao cũng là Lại Khoa Cấp Sự Trung, nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận ngày mai ta đi tìm Hoàng đế trước mặt ngài vạch tội ngươi một trận."

Hứa Nguyên nhếch miệng cười một tiếng:

"Đúng vậy, sáng sớm ngày mai tên áo vải ta liền tới thư phòng của cha ta chờ ngài đưa sổ gấp tới."

". . ."

Cung Nguyên Tăng.

Lý Quân Vũ lườm Hứa Nguyên, cũng không cảm thấy kinh ngạc:

"Được rồi, bớt tranh cãi đi."

Bình Luận (0)
Comment