Mà lúc này, hai người Vương Thừa Bình và Cung Nguyên Tăng ở đối diện bị đè ép đánh nửa ngày cũng lấy lại tinh thần từ trong biến cố, chậm rãi đi tới bên cạnh Hứa Nguyên, ánh mắt mang theo tia cổ quái:
"Trường Thiên ngươi đây là. . ."
Hứa Nguyên cười nhìn về phía hai người bọn hắn, khoát tay áo:
"Được rồi, hai người các ngươi đi tìm Quân Vũ, ta vừa rồi mới giải thích với nàng một lần."
Nghe vậy, Cung Nguyên Tăng liếc qua vương tử Thát triều kia, biết lúc này không phải là lúc nói tỉ mỉ việc này, liền chờ đợi:
"Được rồi, sau này phải giải thích cho rõ ràng với các ca ca ta a."
"Được rồi."
Hứa Nguyên mỉm cười gật đầu.
Hai người rời đi, Hứa Nguyên nhìn chăm chú vị vương tử Thát triều này.
Tướng mạo mang một chút phong cách của người dị vực, sống mũi cao, tóc xoăn, chính giữa cằm giữ lại một túm râu dê trang trí.
Có điều giờ phút này hắn đã không còn chút phong độ nào, mất đi hai tay, hắn một bên vừa đạp đất lui lại, một bên vừa hô hào trong miệng mấy câu uy hiếp không đau không ngứa như "Ta muốn giết ngươi", "Ngươi chết chắc".
Nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, Hứa Nguyên bỗng nhiên lên tiếng nói:
"Được rồi, đừng gào nữa, những người khác không nghe được."
Nạp Lan Du nghe vậy, thân hình trì trệ, trong ánh mắt lộ rõ âm độc:
"Nhìn bộ dáng của ngươi có vẻ như trong nhà rất có thế lực, nhưng ngươi quả thật không nên trong lúc mấu chốt này đụng đến ta."
Nói xong, hắn nhếch miệng cười cười, trong mắt ngoan lệ:
"Ta là do Hoàng đế các ngươi tự mình mời tới, hành vi của ngươi hắn phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!"
"Cái gì mà thỏa đáng?"
Hứa Nguyên nhíu mày, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý thấp giọng cười cười:
"Được rồi được rồi, ngươi đừng nghĩ dùng mấy lời nói nhảm này để kích thích ta, không có tác dụng đâu, cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh lén ta."
". . ."
Nạp Lan Du.
Trầm mặc trong chớp mắt,
Nạp Lan Du trực tiếp vận khí triệt để chế trụ hai cánh tay đang tràn máu tươi của mình, chậm rãi chống đỡ thân thể từ trên mặt đất, híp con ngươi nhìn thanh niên cẩm bào đối diện:
"Ngươi là ai?"
Hứa Nguyên nhìn thần sắc bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh của Nạp Lan Du, trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên.
Đã muốn thương nghị quốc sự, Đại Mạc bên kia cũng không đến mức phái một tên giá áo túi cơm tới.
Hơn nữa, mặc dù hắn không hiểu phương thức tu hành của Đại Mạc bên kia, nhưng tàn hồn Thánh Nhân có hiểu sơ một chút.
Lạc lão đầu này truy cầu vĩnh sinh, căn bản tất cả phương thức tu hành nào trong thiên hạ có thể nghiên cứu đều nghiên cứu qua một lần.
Loại thương thế bị chém vào cánh tay trong lúc chiến đấu này đối với tu giả Nhị phẩm trở xuống đã coi như vết thương trí mạng, nhưng Đại Mạc bên kia lại không phải như vậy.
Suy nghĩ vừa mới lấp lóe, Hứa Nguyên liền thấy, từng cục cơ bắp trước ngực Nạp Lan Du cuồn cuộn một trận, hai bên cánh tay trong tiếng "ừng ực" mọc ra hai cánh tay mới tinh. Thần sắc Nạp Lan Du khôi phục vân đạm phong khinh như thường:
"Ta không nhớ trong thế hệ tuổi trẻ ở đế kinh có nhân vật như ngươi."
“. . . ."
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Hứa Nguyên cũng không phản ứng đối phương, ngược lại trong lòng tự hỏi:
"Lạc lão đầu, công pháp Đại Mạc này có thể dễ dàng trùng sinh các chi bị gãy như vậy sao? Không phải có quan hệ với dị quỷ chứ?"
Loại năng lực này nhìn qua rất khó hiểu.
Lạc lão đầu cười nhạo một tiếng:
"Làm sao có thể, thủ đoạn trùng sinh chi bị gãy này có quan hệ với một loại huyết dịch đặc thù không biết từ chỗ nào tới của bọn hắn, còn dị quỷ là cho dù bị chặt đầu xuống cũng sẽ không chết, ngươi có thể thử chặt đầu hắn xuống thử xem."
Hứa Nguyên thoáng có chút cảm thấy hứng thú:
"Thì ra là thế, đây chính là cái gọi là thần thú chi huyết của Đại Mạc?"
Lạc lão đầu cũng có chút không xác định:
"Năm đó thừa dịp dị quỷ xâm lấn, ta đã tới vương đình Đại Mạc bên kia muốn trộm một đầu Thần thú ra, kết quả cũng không có phát hiện gì, ta đoán chừng "Thần thú chi huyết" này có thể là do bọn hắn dùng một vài vật liệu và thủ đoạn đặc thù để điều chỉnh ra huyết dịch dược cùng loại."
Hứa Nguyên cười thầm:
"Đại kiếp rơi xuống đầu rồi mà lão nhân ngươi còn tận dụng thời cơ làm việc riêng."
Thanh âm tàn hồn Thánh Nhân ngược lại rất khinh bỉ:
"Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, chỉ đáng tiếc không tìm được cách phối thần thú chi huyết của Đại Mạc bọn hắn."
Hứa Nguyên không đáp lời, nhưng cảm giác có chút buồn cười.
Thần thú Đại Mạc vốn có tồn tại, gọi là Lân Lang.
Trong Thương Nguyên nó còn là BOSS cuối cùng đánh một trận.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên liếc qua vị vương tử Thát triều kia, ánh mắt mắt lộ ra một chút suy tư.
Nếu như nguyên tác không ảnh hưởng đến Đại Mạc bên kia, hiện tại trong Đại Mạc sẽ có một Thần nữ, Thần nữ cùng với con BOSS kia.
Cũng chính là một trong các nữ chính của Thương Nguyên.