Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 422 - Chương 422 - Chó Cắn Chó?

Chương 422 - Chó cắn chó?
Chương 422 - Chó cắn chó?

Ánh mắt Hứa Nguyên có chút cổ quái.

Hắn đã hiểu rõ, nhưng có chút không dám tin.

Mặc dù không nói rõ, nhưng một vài nhân vật trung và cao tầng trong Phủ Tướng Quốc hoặc nhiều hoặc ít đều có thể suy đoán thái tử gia thay người.

Nói cách khác, hắn có thể dựa vào thân phận này đi an bài một vài chuyện.

Ví dụ như phân phó Lâu Cơ đi thăm dò một vài sự kiện, nói Hoa Hồng nghiên cứu một loại trận pháp nào đó.

Chỉ cần thủ đoạn của hắn có thể sai sử được, vậy không cần giải thích cho Hứa An Hạc.

Đây là một quyền hành ngập trời, một loại quyền hành có thể quang minh chính đại lừa trên gạt dưới trong Phủ Tướng Quốc.

Ánh mắt Hứa Nguyên trở nên có chút phức tạp.

Đây là do vị phụ thân này nói thời gian bức thiết nên phải hành động bất đắc dĩ.

Cũng là sự tin tưởng vô điều kiện của phụ thân đối với hài tử của mình.

Nhưng đại khái cũng vì phần tín nhiệm này nên trong «Thương Nguyên» hắn mới có thể để cho Hứa Hâm Dao thành công đâm hắn như thế.

Thở dài một hơi, Hứa Nguyên vẫn nhẹ giọng nói:

"Phụ thân, mặc dù chiến cuộc ở Bắc Cảnh do nguyên nhân từ tông môn và thời tiết nên tạm thời lâm vào thế bí, nhưng lúc này người Thát triều lại dám dính vào, ta đoán đại khái là tông môn đã cho bọn hắn một cơ hội tốt để bọn hắn động binh, mà mục đích bọn hắn phái sứ thần đến đế kinh cũng rất đơn giản, thứ nhất là thăm dò thái độ của Hoàng đế và ngài có kiên quyết hay không, thứ hai là muốn ra giá, muốn lấy lòng cả tông môn và triều đình."

"Cho nên nguyên nhân ta dám giết vương tử Thát triều kia rất đơn giản, chuyện cần nói

giữa Hoàng Thượng và Đại Mạc đại khái không thể đàm phán riêng."

Hứa An Hạc trầm ngâm một lát, mỉm cười, không tiếp lời, mà chỉ ung dung nói:

"Vì mục đích mà không từ thủ đoạn, vì diệt trừ tông môn, lúc trước Lý Diệu Huyền thậm chí còn nguyện ý nâng đỡ ta đi đến tình trạng bây giờ."

Phiên dịch ra một chút chính là: Nếu như có thể tiêu diệt tông môn, đương kim Thánh thượng cũng không ngại thỏa hiệp với Đại Mạc.

Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ, suy tư một lát, ánh mắt không xác định:

"Phụ thân, ý của ngài là, Hoàng đế thậm chí đồng ý bỏ qua một nửa Vũ Châu để những tông môn bản địa và Đại Mạc kia chó cắn chó?"

Triệt tiêu Tây Uyên quân, để tông môn Vũ Châu giáp giới đơn độc solo với lũ sói con đơn độc ở Đại Mạc.

Ánh mắt Hứa An Hạc có chút bình tĩnh:

"Bốn mươi năm trước, hắn đã từng làm như vậy một lần."

Hứa Nguyên nghe được thông tin này, suy nghĩ trong chớp mắt:

"Bốn mươi năm trước. . . . lúc Hoàng Thượng vừa đăng cơ không lâu?"

Hứa An Hạc nhẹ gật đầu:

"Đoạn thời gian đó, thế lực những tông môn ở Vũ Châu kia đã lớn đến mức dám vươn tay đến khoản thu thuế, bị buộc bất đắc dĩ, hắn phải rút Tây Uyên quân về Đại Doanh Châu và biên cảnh Vũ Châu."

Hứa Nguyên:

". . . . .”

Phản quân thủ biên giới.

Trong đôi mắt như đầm sâu của Hứa An Hạc toát ra một tia hồi tưởng:

"Trận đánh dài ba năm kia, mặc dù quá trình bên trong đó khiến phát sinh một vài nhiễu loạn rất nghiêm trọng, nhưng kết cục cũng coi như không tệ, những tông môn Vũ Châu kia từng người từng người đều rút lại một mảng lớn, mặc dù chết rất nhiều người, nhưng triều đình cũng triệt để khôi phục khống chế đối với Vũ Châu, cũng giúp cho Lý Diệu Huyền ngồi vững vàng trên hoàng vị."

Nghe vậy, trong đôi mắt Hứa Nguyên toát ra một chút giật mình.

Địa vị của Thiên An thương hội bên kia gần như lũng đoạn Vũ Châu, đoán chừng hơn phân nửa cũng là bởi vì lý do này.

Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua cửa sổ ngoài xe ngựa.

Giờ phút này xe ngựa hắc long đã đi ra khỏi ngõ hẻm kia, chạy về phía đế kinh.

Hai bên đường đi mặc dù ngựa xe như nước, nhưng bách tính hai bên cơ bản đều không dám cao giọng nói chuyện vì chiếc xe ngựa hắc long của bọn hắn chạy qua, trên đường rộn ràng thoáng chốc lại yên tĩnh.

"Phụ thân, ba dị tộc lớn nhất giáp giới với Đại Viêm là Man tộc, Đại Mạc và Cổ Uyên. Mục đích tất cả bọn hắn xét cho cùng đều chỉ có một, đó chính là tiến vào mười bốn châu Trung thổ, mà phần ngấp nghé của Man tộc và Đại Mạc là phồn thịnh nhất, nếu như để bọn hắn chiếm được, còn không bằng để cho tông môn, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để bọn hắn mật đàm."

"Thật sao?"

Hứa An Hạc nghe vậy, nhìn Hứa Nguyên cười cười ý vị thâm trường, nhưng cũng không nhiều lời.

. . . .

Ánh mắt sau cùng của phụ thân khiến Hứa Nguyên cảm thấy có chút run rẩy.

Lời hắn vừa mới nói đều là lời thật lòng, có điều cũng che giấu một chút.

Giết Nạp Lan Du cũng không vẻn vẹn chỉ bởi vì phần đại nghĩa này của nhân tộc, kỳ thật càng nhiều hơn là bởi vì mục đích chân thực mà Nạp Lan Du tới chơi đế kinh.

Người này tuy là vương tử Đại Mạc Vương Đình Lục, nhưng kỳ thật là tên khốn kiếp trong nội bộ vương tộc Thát triều.

Có lẽ là bởi vì sự ái mộ, cũng có lẽ là bởi vì lợi ích sự tồn tại của Thần nữ đối với cơ nghiệp Thát triều, Nạp Lan Du trở thành ủng độn trung thực của vị Thần nữ Đại Mạc.

Nói một cách khác, mặt ngoài Nạp Lan Du là Vương tộc Thát triều phái tới, nhưng kỳ thật hắn là đại biểu cho Thần nữ Đại Mạc kia.

Thời điểm Vương tộc Thát triều lâm vào giằng co trong chiến cuộc Bắc Cảnh, tên mấu chốt này phái người đến Đế An thành đàm phán, đơn giản vì bọn hắn muốn mượn gió bẻ măng.

Hơn nữa coi như có đáp ứng, bọn sói non này vẫn sẽ động binh mượn gió bẻ măng.

Mà vị Thần nữ kia thì lại khác.

Lân Lang tồn tại khiến cho địa vị của Thần nữ ở trong vương đình Đại Mạc giống như vật ngoại siêu nhiên.

Khóa lại với Lân Lang mạnh nhất, Thần nữ có thể khiến cho Lân Lang cung cấp rất nhiều thần thú chi huyết, nói cách khác chính là trợ giúp cho Đại Mạc sản xuất ra càng nhiều cường giả.

Vấn đề là ở chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment