Hít sâu một hơi, Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, cười nói:
"Không biết Trường Thiên muốn nhắc tới chuyện gì, mẫu phi tại sao lại giận ngươi?"
Hứa Nguyên không hề cố kỵ, cười nói:
"Quên rồi sao, ban đầu ở Giáo Phường ti, ngươi mắng ta là dã. . . .”
"Khục, Trường Thiên cứ nói đùa."
Khóe mắt Nhị hoàng tử nhảy lên, ho nhẹ một tiếng, vội vàng đánh gãy lời Hứa Nguyên, đẩy chủ đề quay lạ:
"Phụ hoàng hắn còn đang ở bên trong chờ Hứa công và ngươi đây, đừng để lão nhân gia đợi lâu."
Hứa tướng quốc ở bên cạnh nghe vậy, cũng không hứng thú nói gì.
Hứa Nguyên nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng, chậm rãi tiến lên, ngay trước ánh mắt chăm chú của Nhiếp công công và thái giám thiếp thân của Nhị hoàng tử, vỗ vỗ gương mặt Nhị hoàng tử:
"Lý Chiếu Uyên. . . . Ta còn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần của ngươi năm đó nha."
Dứt lời, Hứa Nguyên trêu tức nhìn Nhị hoàng tử một cái, vỗ vỗ bờ vai của hắn, phẩy tay áo một cái bước nhanh theo Hứa An Hạc phía trước.
"."
Nhiếp công công nhìn hết thảy ở trong mắt, yên lặng thi lễ một cái, cũng rời đi.
Mà Nhị hoàng tử vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi hình bóng ba người đã biến mất trong tầm mắt, hắn vẫn đứng đấy.
Thái giám thiếp thân ở một bên nhìn thấy một màn này, thử thăm dò lên tiếng:
"Điện hạ, mắt Hứa Trường Thiên này không hoàng. . . ."
Nhị hoàng tử lườm người bên cạnh một chút, thái giám thiếp thân vội vàng im lặng.
Mà lúc này, Lý Chiếu Uyên sờ sờ gò má:
"Hứa Trường Thiên này thay đổi rồi a. . . . ."
Thái giám thiếp thân cẩn thận từng li từng tí:
"Ý của ngài là. . . ."
Lý Chiếu Uyên cười thả tay xuống:
"Mặt đánh một bên làm sao đối xứng đây, lần sau lại để cho hắn đánh bên này một lần đi, ha ha. . . . ."
Dứt lời, nhị hoàng tử ý vị thâm trường liếc về phía sau, cũng không quay đầu lại rời đi. . . .
. . .
. . .
Dọc theo cầu thang một đường đi lên Thanh Ngọc các, Nhiếp công công đứng ở lối vào tầng cao nhất, hạ thấp người ra hiệu:
"Hoàng gia đang ở bên trong đợi ngài, nhà ta không tiến vào nữa."
"Làm phiền công công."
Hứa An Hạc không đáp lời, người đáp lời chính là Hứa Nguyên, cười ha hả nói:
"Lần sau lại tìm ngươi hỏi chuyện đối ăn nha."
". . . . ."
Nhiếp công công.
Ánh nắng vừa vặn, gió mát nhẹ thổi, đỉnh Thanh Tâm các có thể quan sát cả tòa vương thành Đế An.
Đi vào, ánh mắt Hứa Nguyên lập tức khóa chặt trên thân một vị lão ông khoác hoàng bào.
Khuôn mặt già nua, nhưng vẫn tính là quắc thước, hoàn toàn không giống dáng vẻ bệnh tình nguy kịch.
Gió trên đỉnh núi lay động màn trướng, huân hương lượn lờ dâng lên cũng tỏa khắp căn phòng.
Lão ông ngồi sau bàn, trên bàn bày biện một vài món ăn, một bên khác thì bày biện hai cái bồ đoàn, có lẽ là để cho Hứa An Hạc và hắn.
Hứa An Hạc trực tiếp tiến lên, không hành lễ, cũng không quỳ xuống, trực tiếp ngồi ở trên bồ đoàn bên tay trái.
Hứa Nguyên nhìn thấy một màn này, xem chừng chính mình cũng không cần hành lễ.
Học theo hắn trực tiếp đi qua ngồi xuống.
Mà vừa mới ngồi xuống, ánh mắt lão ông đối diện nhìn hắn trở nên có chút cổ quái.
Lúc này Hứa An Hạc cũng liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt Hứa Nguyên hơi nghi hoặc một chút.
Hứa An Hạc thở ra một hơi:
"Trường Thiên, hành lễ."
Trên mặt Hứa Nguyên lập tức lộ vẻ xấu hổ, đang chuẩn bị đứng lên lần nữa, lão ông đối diện bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
"Được rồi, cũng đã ngồi xuống rồi, đừng có hình thức như thế, phụ tử các ngươi ăn chưa a?"
"Vẫn chưa."
Hứa An Hạc trả lời.
Lão ông nhìn thoáng qua ngoài cửa:
"Đại Phán, mang thức ăn lên đi."
Hứa An Hạc nhìn sắc mặt lão ông:
"Lần này tới, sắc mặt của ngươi tựa hồ khá hơn một chút rồi."
Lão ông mặc hoàng bào lườm Hứa Nguyên một cái:
"Cũng không thể hù dọa vãn bối."
Hứa An Hạc từ chối cho ý kiến:
"Vậy ngươi hẳn là đang giả trang để nhìn nhỏ tuổi hơn một chút."
Lão ông mặc hoàng bào cầm đũa gắp thức ăn:
"Nếu ngươi không tin thương thế của trẫm, trẫm có thể để ngươi tự mình xem mạch."
Đôi mắt Hứa An Hạc ngưng tụ.
Lão ông mặc hoàng bào thấy thế, vội vàng khoát tay:
"Này này, Hứa Thánh Nhân, ánh mắt này của ngươi không phải thật sự muốn xem mạch cho trẫm a?"
Bên trong đôi mắt của Hứa An Hạc mang theo mỉm cười:
"Ngươi biết ta sẽ không làm vậy."
Hứa Nguyên nghe vậy trong đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Xem mạch, Hoàng đế bị thương thế còn có thể vô sự như vậy, nếu như thời gian không còn nhiều, vậy thì trực tiếp bị vạch mặt.
Điểm ấy, hai bên đều biết.
Lão ông mặc hoàng bào trợn mắt nhìn Hứa An Hạc một chút, than nhẹ một tiếng:
"Lúc còn trẻ vẫn là dạng này, khiến cho người ta nhìn không ra ngươi đang suy nghĩ cái gì.”
". . . . ."
Hứa An Hạc và Lý Diệu Huyền câu có câu không nói chuyện, giống như hai lão hữu nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.