Nữ tử bên cạnh đánh gãy lời nói dông dài của Hứa Nguyên, thanh âm hơi sàn sạt truyền đến:
"Ngày sau con của chúng ta hẳn là sẽ không xấu."
"."
Hứa Nguyên trầm mặc.
Hiện tại nữ tử đều trực tiếp như thế sao?
Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên chậm rãi đảo đôi mắt, chợt liền đối diện với một đôi mắt phượng mang theo sắc bén.
Hứa Nguyên nhìn dung nhan tuyệt sắc này trong chớp mắt, phát hiện nàng có chút quen mắt.
Lúc này nữ tử tố y đã đảo mắt nhìn về phía ven hồ:
"Ngươi, hình như nhận ra bản cung?"
Khi nói chuyện, ở giữa đôi mày lá liễu của nàng ẩn ẩn cất giấu một cỗ khí khái hào hùng, mũi ngọc tinh xảo hơi nhếch lên, bên má có hai sợi tóc theo gió nhu hòa vương trên mặt, khiến nàng có thêm mấy phần mê người phong tình.
Một thân váy áo tuyết trắng, giữa gió hồ khẽ vuốt, quanh thân giống như bao phủ một tầng sương mù khói nhẹ.
Như thực như ảo, đẹp đến mức hoàn mỹ như thế, lại giống như không dính khói lửa trần gian.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, hỏi:
"Ta nhớ ngươi không phải đang đánh trận ở Bắc Cảnh sao?"
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyên nhìn thấy vị nữ tử mặt mày sắc bén này.
Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này.
Bởi vì thái độ cổ quái của vị Hoàng đế kia, Hứa Nguyên đại khái có thể đoán được lần này một người thông gia khác hẳn là người mà hắn quen biết.
Hơn nữa đại khái sẽ là một quận chúa hoặc là một công chúa.
Bây giờ xem ra đúng là có quen biết, nhưng lại là đơn phương biết người ta, từ trong công báo nội sam liên quan tới Bắc Cảnh mà biết tới người đó.
Vũ Nguyên, Lý Thanh Diễm.
Được rồi, hiện tại Hứa Nguyên đã hiểu lý do tại sao lão đầu Hoàng đế kia lại lộ ra biểu tình cổ quái trước đây rồi.
Trong trí nhớ Mộ Tri Uẩn là một tiểu thư ngoan ngoãn tiêu chuẩn, là loại tiểu thư ngoan ngoãn mà ngươi ở đằng sau lưng đâm nàng một nhát, nàng có thể bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Còn Vũ Nguyên?
A, số người mà tên Nguyên Hạo tinh thần biến thái kia giết cho đến bây giờ cũng có thể chỉ góp một số lẻ so với trong tay nàng.
Loại nữ nhân này, mẹ nó ai dám cưới?
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, hỏi:
"Ta nhớ ngươi không phải đang ở Bắc Cảnh đánh trận sao?"
Một đôi mắt phượng của Vũ Nguyên híp híp, thanh tuyến mang theo một chút sàn sạt nghe vào rất dễ chịu:
"Chiến sự Bắc Cảnh không thuận lợi, bởi vì thời tiết bên kia nên mới tạm thời cầm cự được."
"Thời tiết?"
Hứa Nguyên cố ý hỏi.
Vũ Nguyên cũng không nghi ngờ, cẩn thận giải thích:
"Trên trời rơi xuống bão tuyết, là bão tuyết trăm năm mới gặp, đóng băng hết tất cả mọi thứ, yêu thú trinh sát hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy sự vật hay tình huống gì từ trên không trung, binh sĩ căn bản cũng không có cách nào ra khỏi quân doanh, chỉ có thể tạm thời co vào cố thủ."
Mặc dù trước đây đã từng tìm hiểu qua một chút, nhưng Hứa Nguyên vẫn làm bộ nhẹ gật đầu, hỏi tiếp:
"Nói như vậy chiến sự Bắc Cảnh vẫn khẩn cấp như cũ, thời điểm mấu chốt này ngươi hồi kinh làm gì?"
"Bản cung về đế kinh tất nhiên là có chuyện quan trọng."
"Có việc? Chuyện gì? Vì chuyện đính hôn này?"
"Chuyện không liên quan tới ngươi."
"Ách. . . ."
Hứa Nguyên chậc lưỡi, nhìn khuôn mặt anh lệ tuyệt sắc kia, cười nói:
"Mặc dù chúng ta cũng không phải rất quen thân, nhưng hôn sự này đại khái là không thể nào thất bại được, nói một cách khác, bản công tử đây dù sao cũng là phu quân của ngươi, việc này cũng không thể nói sao?"
Vũ Nguyên xoay người, môi đỏ trơn bóng mỹ lệ, nhìn nam tử trước mắt nói từng chữ:
"Được thôi, chờ khi nào chúng ta đính hôn, bản cung sẽ lập tức nói cho ngươi nghe vì sao ta hồi kinh."
"."
Hứa Nguyên trầm mặc, đột nhiên hỏi:
"Liên quan tới chuyện hôn sự này, ngươi một chút ý kiến cũng không có?"
"Bản cung tại sao lại phải có ý kiến?"
Vũ Nguyên nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, ánh mắt có chút cổ quái:
"Bản cung đến cùng cũng phải chiêu mộ phò mã, dung mạo của ngươi ngày thường đẹp mắt như vậy, bản cung không bài xích là được rồi."
“. . . . ."
Lại là một nữ nhân thèm muốn thân thể hắn.
Hứa Nguyên cười lắc đầu, chợt phát hiện thân thể nữ tử anh mỹ trước mắt rất cao gầy.
Chí ít cũng cao chừng một mét bảy mươi lăm, một đôi chân dài mảnh khảnh nếu như phối hợp với giày cao gót đoán chừng còn có thể nhìn thẳng hắn.
Đối mặt trong chớp mắt, Hứa Nguyên không dời ánh mắt, rất hứng thú hỏi:
"Ý của ta là, ngươi không để ý thanh danh của ta sao? Hay là tính cách?"
Vũ Nguyên nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hai giây:
“Tại sao bản cung phải quan tâm loại hư vật không đáng một đồng này? Về phần tính cách. . . Bản cung không quan trọng."
“. . . ."
Hứa Nguyên.
Vũ Nguyên nhìn hắn hé miệng cười một tiếng:
"Được rồi, nói nhảm cũng không cần nói nữa, Hứa Trường Thiên, nói một chút cách nhìn của ngươi đối bản cung đi, hôn sự lần này rất không có khả năng sẽ tiêu tùng đâu nha."
". . . ."
Con ngươi Hứa Nguyên lấp lóe hai lần:
"Không biết công chúa nói tới cách nhìn là ý chỉ cái gì?"
Lý Thanh Diễm chỉ chỉ con đường nhỏ bên bờ hồ, ra hiệu vừa đi vừa nói:
"Cái gì cũng được, tính tình, dung mạo, dáng người, điều gì bất mãn cũng có thể nói thẳng, ta sẽ cân nhắc có thể đổi hay không."
Lời này khiến Hứa Nguyên cho rằng nàng sẽ không đổi.
Kiếp trước khi lão đầu tử an bài xuống, hắn cũng qua loa kết hôn qua mấy lần.
Hôn nhân, sinh ý.
Mọi người nói hết mọi thứ, sau đó đối với cả hai bên đều tốt.
Nhưng hắn ngược lại không nghĩ tới công chúa Vũ Nguyên Lý Thanh Diễm này thế mà lại có giác ngộ cao như vậy.
Trầm mặc hai giây, Hứa Nguyên chậm rãi mở miệng:
"Đầu tiên, ta cảm thấy loại chuyện hôn nhân này cần một chút không gian riêng của mỗi người."
"Cụ thể một chút."
Lý Thanh Diễm nói.