Hứa Nguyên yên lặng tiêu hóa một lát, chậm rãi nói:
"Phụ thân, Hoàng Thượng hắn quả nhiên đã không còn nhiều ngày giờ nữa rồi sao?"
Hứa An Hạc lập lờ nước đôi:
"Không rõ ràng, nhưng cũng sẽ nhanh thôi, có điều trước khi chết, hắn nhất định sẽ hết sức châm ngòi cho chiến tranh giữa Phủ Tướng Quốc và tông môn."
Tốc độ lý giải của Hứa Nguyên rất nhanh:
"Vậy bây giờ Hoàng Thượng đồng ý hôn sự lần này là bởi vì chiến sự Bắc Cảnh?"
Hứa An Hạc gật đầu:
"Ừm, bây giờ tông môn ba châu Bắc Cảnh đang không ngừng gia tăng binh lực, quy mô chiến tranh đang không ngừng mở rộng, Lý Diệu Huyền đại khái muốn thông qua hôn sự lần này triệt để buộc chúng ta chung một chỗ, chí ít là trước khi hắn chết có thể một mực buộc vào một chỗ."
Nghe xong lời này, Hứa Nguyên thấp giọng hỏi:
"Vậy. . . Chúng ta cứ như vậy bị trói lên thuyền?"
Hứa An Hạc nghe vậy cười:
"Có gì mà không thể? Nhân sinh tám chín phần mười không như ý người, mặc dù vi phụ muốn chờ một chút, nhưng đại thế không đợi được."
"Hơn nữa, vi phụ và Lý Diệu Huyền từ lúc tuổi còn trẻ đã cùng chung mục tiêu, hiện tại mặc dù có một vài điểm bất đồng, nhưng chung quy vẫn nhất trí như cũ, sự tình hắn muốn làm bây giờ đã có lợi đối với mục tiêu, vậy vẫn là người cùng một đường với ta?"
"."
. . .
Hứa Nguyên phát hiện cách cục của chính mình vẫn còn rất nhỏ.
Hứa An Hạc nhìn Hứa Nguyên, nói từng chữ, rất nghiêm túc nhắc nhở:
"Trường Thiên, Hoàng tộc không phải địch nhân, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cần ra tay với bọn họ."
Huân hương như sương mù lượn lờ lên cao, trong xe yên tĩnh một mảnh.
Hứa Nguyên nhìn sắc mặt nghiêm túc của Hứa An Hạc, nhận ra nồng đậm bất đắc dĩ của phụ thân.
Đồng chí chi sĩ đã cùng đi cả đời đến cuối cùng lại muốn tương tàn.
Rất tàn khốc, nhưng nhất định phải làm.
Bởi vì một đế vương tuyệt đối sẽ không cho phép trước khi mình chết lại để tồn tại một Tể tướng cho dòng dõi của mình như vậy.
Không xuất thủ, thì chính là thúc thủ chịu trói.
Nếu như Lý Diệu Huyền có thể sống lâu một chút, giữa Hoàng tộc và Phủ Tướng Quốc sẽ không có không khí khẩn trương như vậy, cho dù có cũng tuyệt đối là sau khi đã thanh trừ vấn nạn tông môn. Nghĩ đến đây Hứa Nguyên có chút nhớ nhung chuyện dựa vào tin tức trong «Thương Nguyên» để thử cứu Hoàng đế, nhưng lại giật mình phát hiện đã không thể cứu được.
Tin tức trong « Thương Nguyên » dù có đề cập tới biện pháp tạm thời hay không thì sự tình đến bây giờ, Hoàng đế cũng không có khả năng chân thật nói tình huống thân thể của mình cho bọn hắn.
Nói cho bọn hắn, vậy tương đương với cho Phủ Tướng Quốc quyết định thời gian khai chiến.
Trầm mặc thật lâu, Hứa Nguyên cười hai tiếng:
"Vâng, phụ thân, Trường Thiên đã hiểu."
. . .
. . .
. . .
Thiên Nguyên sơn, rừng trúc phía sau núi.
Tiếng leng keng không ngừng bên tai, lúc cự kiếm vung vẩy kéo theo phong áp cơ hồ muốn áp đảo rừng trúc xung quanh.
Lão giả cường tráng vung vẩy một thanh cự kiếm nhưng tốc độ rất nhanh, xảo kình vẩy một cái, một thanh mặc kiếm liền bay lên cao, lập tức một chiêu nện xuống.
Thiếu nữ mặc áo đen tránh cũng không thể tránh, con ngươi thoáng có vẻ ngơ ngẩn.
Cự kiếm vững vàng đình trệ một tấc trước khuôn mặt thanh lãnh của thiếu nữ, phong áp cường đại thổi ba búi tóc đen nhánh loạn phiêu theo gió.
Thu kiếm, Nhiễm Kiếm Ly cười ha ha một tiếng, tùy tiện vỗ vỗ bả vai thiếu nữ trước mắt:
"Ha ha ha ha ha, Thanh Mặc a, tiến bộ không ít, mặc dù không dùng nguyên khí nhưng ngươi vẫn có thể chống đỡ được năm chiêu của vi sư, muốn tiếp tục hay không?"
"."
Nhiễm Thanh Mặc mấp máy môi, không nói chuyện, yên lặng quay người đi
qua nhặt mặc kiếm của mình lên, sau đó trực tiếp đi đến phía phòng trúc nhỏ của mình.
". . . . ."
Nhiễm Kiếm Ly khiêng cự kiếm, khóe miệng cuồng tiếu trong nháy mắt cứng đờ, sau khi cắm cự kiếm ở trên mặt đất, bước nhanh về phía trước đi theo thiếu nữ, nghiêng người thận trọng hỏi:
"Thanh Mặc. . . Vi sư và ngươi đánh một trận cũng không thể chảy nước mắt chứ?"
"Thanh Mặc ngươi tức giận?"
"Đừng nóng giận nha, gọi ngươi trở về đây không phải vì sư nương nàng nhớ ngươi sao?"
"Ngươi nói một câu đi nha. . . Một lát sư nương của ngươi trở về, lại cho rằng là vi sư khi dễ ngươi."
"."
Nhiễm Thanh Mặc dừng bước chân, lắc đầu:
"Ta không phải đang giận sư phó."
Dứt lời, lại tiếp tục đi đến phía phòng trúc, "Phanh" một tiếng đóng cửa gỗ lại.
". . ."
Nhiễm Kiếm Ly.
Sờ cái ót một cái, Nhiễm Kiếm Ly toét miệng hít vào một hơi, nói một mình:
"Nha đầu này lại náo loạn như vậy. . . . Lúc trước tỷ thí thua cũng không sa sút như thế a."
"Lão già ngươi đứng ngốc trước cửa phòng Thanh Mặc làm cái gì?"
Bỗng nhiên, một thanh âm thanh lệ từ trong đường nhỏ bên ngoài rừng trúc truyền đến.
Nhiễm Kiếm Ly ngoái nhìn, chỉ thấy một vị phụ nhân trung niên đi đến, trên mặt nàng đã bị thời gian tuế nguyệt khắc lên một vài vết tích, mỹ lệ mà ôn nhu.
Thở ra một hơi, Nhiễm Kiếm Ly đi qua rút cự kiếm của mình ra, giọng mang theo nghi ngờ hỏi:
"Tiểu Vi ngươi tới thật vừa vặn, hôm nay đồ đệ ngoan của chúng ta đi ra ngoài một chuyến, trở về hình như trở nên có chút kỳ lạ."
Lạc Vi lườm Nhiễm Kiếm Ly một cái, lại liếc mắt nhìn phòng trúc nhỏ của đồ đệ nhà mình:
"Như thế nào?"
Nhiễm Kiếm Ly liên miên lải nhải nói:
"Sau khi Thanh Mặc ra ngoài trở về liền đối luyện với ta, thua chừng trăm lần đã tức giận bỏ đi.”