Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489 - Dự Đoán Được Điều Này Không?

Chương 489 - Dự đoán được điều này không?
Chương 489 - Dự đoán được điều này không?

Một đường đi thẳng xuống lầu, tiếng đập cửa cùng với tiếng nghị luận vang lên bên tai không ngớt, trong lúc đó còn có một ít hồng quan nhân cũng với nam tử quần áo xộc xệch tông cửa xông ra ngoài.

Rất hiển nhiên, hành động công thành của Man Tộc cũng ảnh hưởng đến gánh hát đắt đỏ bậc nhất thành Bắc Phong.

Chiến tranh giáng lâm, nhân gian muôn màu.

Nhưng sự hỗn loạn này cũng không kéo dài qua bao lâu.

Lúc hai người Hứa Nguyên và Lý Quân Khánh bước xuống lầu đi ra tới đại sảnh, dưới sự tổ chức của tú bà cùng với quy công bảo kê, cả đại sảnh lại khôi phục bộ dáng ca múa mừng cảnh thái bình.

Bởi vì bọn họ biết được trong thời gian ngắn thì Man Tộc không đánh vào được.

Nữ tử cao gầy ở trên đài cao vặn vẹo vòng eo xinh xinh chỉ bằng một nắm tay, nhạc sư không bị ảnh hưởng mà đàn ra một khúc nhạc mềm mại.

Hứa Nguyên nhìn qua cảnh nhảy múa thái bình như thế, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hạ giọng hỏi: “Điện hạ, ngươi cảm thấy cảnh tượng này như thế nào?”

Lý Quân Khánh vừa xuống lầu, tầm mắt cũng dừng lại mấy hơi, cười rất khốn nạn, nói: “Tam công tử, hiện giờ ta không có tư cách đánh giá bọn họ”.

Dừng một chút, Lý Quân Khánh liếc nhìn Hứa Nguyên một cái: “Thế nhưng ta đoán qua một vài ngày nữa Man Tộc sẽ công phá được thành nam, trong đại sảnh có vẻ trật tự này hẳn là sẽ trở nên điên cuồng”.

Hứa Nguyên nhìn lướt qua mấy người của tông môn đi lại cùng với mấy vị ẩn khách quần áo mỹ lệ ở trên đường, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thông báo phải không?

Đi ra khỏi đại sảnh, đến lúc hai người đi ra tới chỗ để xe ngựa, nơi này đã có không ít người tụ tập bàn tán.

Thế nhưng những người này đều dùng thủ đoạn truyền âm, nếu nghe được bọn họ đối thoại, đoán chắc là đệ tử tông môn biết được một ít tin tức bên trong, không có tâm tư ở lại chỗ này vui đùa.

Hơn nữa, nếu không có bối cảnh mà đi đêm ở trong thành Bắc Phong, binh lính có quyền trực tiếp giết chết.

Đêm đen bão tuyết, ngoại trừ tiếng gió rít và tiếng nổ trên bầu trời phía nam thành, tất cả đều rất yên tĩnh, hoa văn khắc hai bên đường như ẩn như hiện.

Thỉnh thoảng còn có thể gặp phải một đội quân binh vũ trang hạng nặng tuần tra đường phố trong gió tuyết.

Tuy vậy, sau khi nhìn thấy dấu hiệu của phủ nha thành Bắc Phong trên xe ngựa, những binh sĩ này cũng không đặt quá nhiều câu hỏi mà lập tức cho đi.

Sau khi trải qua chất vấn của một đội binh lính tuần tra, Lý Quân Khánh nhìn khu dân cư hai bên cửa sổ xe, bỗng nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “Đợi đến khi thành bị phá, thứ dân bên trong thành này hẳn là đều sẽ bị Man Tộc kia tan sát sạch sẽ”.

Hứa Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cũng mở to mắt nhìn Tam hoàng tử: “Đối với Man Tộc kia mà nói, con dân Đại Viêm chúng ta chỉ là dê hai chân”.

“Dê hai chân...”

Lý Quân Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh khẽ lướt qua tóc mai, than thở một tiếng rồi không nói gì nữa.

Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Lý Quân Khánh mới thở dài một tiếng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Trường Thiên”.

“Ngươi nói xem... Phụ hoàng ta và Hứa Công, hai người bọn họ dự đoán được điều này không?”.

Im lăng.

Sau một lúc lâu, Hứa Nguyên mới thấp giọng trả lời: “Có lẽ đoán được, có lẽ không đoán được”.

Lý Quân Khánh nghe nói như thế, trợn trắng mắt: “Lời này của ngươi có nói cũng như không”.

Hứa Nguyên mỉm cười, nhắc nhở: “Vị nhị phẩm nguyên sơ này chỉ đưa ngươi tới huyện Hầu Đình, đến rồi thì nhớ cẩn thận một chút, tình huống bên kia cũng không tốt lắm, phỏng chừng lương thảo dự trữ cũng chỉ đủ cho tinh nhuệ tông môn chống đỡ khoảng một tháng”.

Lý Quân Khánh an tĩnh một hồi, nói: “Trường Thiên, ngươi ở lại thành Bắc Phong chắc hẳn là có việc muốn làm?”.

“Ta chỉ là con tin ở lại bên Hoàng tộc các người”.

Hứa Nguyên một giọt nước cũng không để lọt.

“Ài... Không nói thì thôi”.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Quân Khánh biến mất, duỗi lưng ra nằm trên giường: “Ta chỉ là một tục nhân, những chuyện xấu ở Bắc Cảnh này nếu biết càng nhiều, trong lòng lại càng phiền”.

Hứa Nguyên gật đầu, nhìn về phía chân trời phía nam thành: “Đúng vậy. Biết càng nhiều thì càng phiền”.

Lý Quân Khánh ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, bỗng nhiên cười nói: “Tam công tử, bản vương cho ngươi một đề nghị, ngươi có thể học tập nhị ca ta, máu lạnh một chút, không từ thủ đoạn một chút, chỉ có như vậy thì mới có thể trở thành Hứa Công tiếp theo của Đại Viêm”.

Hứa Nguyên nghe nói như thế, hứng thú quay đôi mắt lại nhìn: “Ta thành Hứa Công tiếp theo, Hoàng tộc các ngươi có thể ăn được cơm?”.

Lý Quân Khánh nhún vai: “Ngươi trở thành Hứa Công tiếp theo, nên đau đầu phải là đại ca và nhị ca ta, còn có tông môn trong thiên hạ, không liên quan đến ta”.

Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, nhìn chăm chú vào đối phương, ý đồ phán đoán ra thật giả trong lời nói của đối phương.

Cuối cùng, hắn khẽ cười một tiếng: “Ngươi thật là tiêu sái”.

“Đây không phải là tiêu sái, mà là tự mình hiểu lấy”.

Lý Quân Khánh buông tay: “Ta thì sao? Tuy rằng tự nhận là coi như không tệ, thấy được rõ ràng rất nhiều thứ, nhưng so với nhị ca và đại ca thì còn kém một mảng lớn”.

“Cho nên thiên hạ này mang họ ai tên ai, ta đều không quan trọng, dù sao trong tay có tiền, lần này về kinh nếu không xảy ra vấn đề gì, ta lập tức đi tới một địa phương xa xôi một chút làm cái phú ông, cưới mấy bà nương xinh đẹp rồi an an ổn ổn sống qua một đời cũng không tệ”.

Trong mắt Hứa Nguyên mang theo ý cười: “Ở trong kịch bản, loại người như ngươi đến cuối cùng để trở thành hoàng đế”.

Lý Quân Khánh cười hắc hắc, chắp tay: “Cảm ơn Tam công tử coi trọng”.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến rồi”.

Lý Quân Khánh cũng xoay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài: “Tiệm cầm đồ?”.

Ở trong gió tuyết, vị trí xe ngựa dừng lại là một cửa hàng cầm đồ cỡ lớn, nhờ vào ánh đèn hoa văn trên đường phố có thể nhìn thấy dòng chữ như rồng bay phượng múa viết ‘Thiên Hạ cầm đồ’.

Bình Luận (0)
Comment