Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 49 - Chương 49 - Cút!

Chương 49 - Cút!
Chương 49 - Cút!

Chương 49: Cút!

Từ lúc vị Ảnh Nhi này phóng thích sát khí vào hắn thì thái độ của Hứa Nguyên đã như vậy.

Đưa cơm?

Không ăn, cút!

Truyền lời từ Hứa Trường Ca cho hắn?

Không nghe, cút!

Hứa Nguyên lật xem từng chút một ký ức của nguyên thân, hắn cũng đã hoàn toàn hiểu rõ cách hoạt động hành vi của nguyên thân.

Đây là một vị công tử cực kỳ cuồng vọng ngạo mạn, nhưng đồng thời cũng tự ti đến tận xương tủy.

Ngay cả người đi đường nói giọng trêu chọc với bằng hữu bên cạnh một câu “Nhìn đi, đó chính là Tam công tử phủ Tướng Quốc kìa, aha~” hắn cũng có thể đánh cho người đó thoi thóp nằm bên vệ đường.

Trong ký ức, Hứa Trường Thiên đôi khi cũng không muốn như vậy, nhưng đáng tiếc tính cách của hắn sớm đã vặn vẹo dưới bóng ma của hai vị ca ca trong nhiều năm.

Chuyện mà hắn dốc hết sức cũng không làm được thì đối với hai vị ca ca của hắn lại chỉ là việc nhỏ tiện tay mà làm.

So với hai vị ca ca là rồng trong biển người thì nguyên thân chỉ là một người bình thường, thậm chỉ còn có thể xem như là người bình thường nhất trong người bình thường.

Mọi người kỳ vọng, mọi người thất vọng, và…mọi người cười nhạo.

Nếu chỉ có như vậy, sự tự ti quanh năm cũng sẽ chỉ tạo ra một đứa trẻ tự kỷ.

Nhưng, nguyên thân lại sớm nếm được tư vị quyền lực đến từ địa vị Tướng quốc của phụ thân.

Một trận ẩu đả trong thư viện khi hắn lên mười.

Những đứa trẻ khác trong thư viện luôn luôn so sánh hắn cùng với hai vị ca ca rồi châm chọc, nguyên thân không nhịn được mà bạo phát.

Vào cuối giờ học buổi sáng hôm đó, hắn đã xảy ra xung đột tay chân với một đứa trẻ khác.

Bởi vì bên kia nhiều người hơn, lại còn tập võ sớm, nguyên thân mới mười tuổi vừa bị mắng nhiếc vừa bị đè đầu xuống giẫm đạp đánh đập.

Ôm đầu nằm dưới đất, con đau truyền tới từ bốn phương tám hướng, sự tuyệt vọng mờ mịt thậm chỉ ảnh hướng cả Hứa Nguyên.

Sau khi đánh xong, dám trẻ kia còn kêu gào “Lại mạnh mồm thử xem, gặp ngươi một lần là đánh ngươi một lần” rồi mới cùng nhau cười đùa rời đi.

Trở lại phủ Tướng Quốc, nguyên thân trốn tịt vào sương phòng của mình.

Hăn sợ hãi…

Sợ nếu đi thư viện những người đó sẽ lại khiến hắn lâm vào tuyệt vọng kia.

Vào lúc hoàng hôn, trong giác ngủ mơ màng, đột nhiên lão quản gia gõ cửa, nói là ngoài phủ có người trong thư viện đến tìm hắn.

Những lời này khiến cho nguyên thân không còn buồn ngủ nữa.

Sợ hãi và bất an chiếm hết tâm thần, làm sao cũng không chịu đi ra ngoài.

Nhưng lão quản gia lại không từ bỏ, nghe lão quản gia kiên nhẫn khuyên bảo cho nên hắn mới run rẩy đi vào cửa chính.

Dưới ánh hoàng hôn trên đường phố, những người mà nguyên thân nhìn đến không phải là ác ma lúc ban sáng đánh đập hắn.

Mà là một loạt chim cút run rẩy quỳ trên mặt đất.

Những hung thủ vốn hung thần ác sát kêu gào muốn tiếp tục đánh hắn bao gồm cả cha mẹ bọn họ cùng quỳ gối ở phủ Tướng Quốc, bộ dáng sợ hãi co rúm lại giống như một đám chim cút đang chờ làm thịt.

Khoảnh khắc đó, nương theo ánh hoàng hôn dần dần chìm vào chân trời của Đế Kinh.

‘Ác’ trong lòng Hứa Trường Thiên, bắt đầu sinh sôi tràn lan…

“Rắc.”

Hứa Nguyên vượt qua lực đẩy to lớn kia lấy được Nguyên Tinh trong lỗ khảm, con ngươi hẹp dài ẩn ẩn vài thứ phức tạp…

“Két.”

Trong lúc đang suy tư, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào.

Hứa Nguyên đang nửa ngồi xổm trên mặt đất, lập tức nghiêng mắt đối diện với ánh mắt im lặng của Ảnh Nhi.

Giọng điệu của nàng bình thản:

“Tam công tử, đã đến thành Tĩnh Giang.”

“…”

Ảnh Nhi vẫn mặc bộ trang phục ảnh vệ có phần gợi cảm kia.

Nhưng hành động chưa được sự cho phép đã đẩy cửa vào khiến Hứa Nguyên cạn lời.

Nhìn nhau không nói gì…

À không phải, nữ nhân này lườm Hứa Nguyên một cái rồi nhìn về Nguyên Tinh đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Yên lặng nhìn chăm chú hai giây, yên lặng xoay người rời đi.

“Cạch.”

Cửa gỗ nhẹ nhàng đóng lại, sương phòng lại yên tĩnh phảng phất là Ảnh Nhi chưa từng vào.

Hứa Nguyên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.

Cường giả đều có ngạo khí của mình, bất kể là thế giới nào cũng thế cả.

Nói khinh thường là khinh thường, ngươi còn không thể làm gì được.

Hứa Nguyên Hứa Trường Thiên hắn trong mắt những gia thần khách khanh như bọn họ đúng là Tam công tử, nhưng đó là Tam công tử được nể tình bởi vị Trưởng huynh kia của hắn.

Không có phụ thân và huynh trưởng Hứa Nguyên chẳng là cái thá gì.

Có thể tôn trọng ngươi, nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.

Nếu ngươi không muốn mặt ngoài, vậy thì không cho.

Bọn họ dựa vào thực lực ăn cơm, cũng không phải hạng a dua nịnh hót.

Nếu như là nguyên thân thì bây giờ có khả năng đang tức giận thở hổn hển vì tự ti và mẫn cảm, nhưng Hứa Nguyên thì sao cũng được.

Người khác được tôn trọng là do chính họ giành đến.

Ở thế giới có vũ lực siêu phàm này, đợi Hứa Nguyên có được thực lực của chính hắn thì thái độ của những gia thần khách khanh này cũng sẽ cải biến theo.

Chuyện không quan trọng, tại sao phải tức giận?

Nhưng ánh mắt của Ảnh Nhi trước khi đi, ngược lại giúp Hứa Nguyên xác định được một chuyện.

Nguyên Tinh này quả nhiên là khảo nghiệm mà đại ca của hắn để lại cho hắn.

Có thể lấy được trước khi tới thành Tĩnh Giang thì thứ này cho ngươi.

Nếu không lấy được, Ảnh Nhi sẽ trực tiếp xách ngươi đi.

Aha.

Hít sâu một hơi, thu Nguyên Tinh vào nhẫn tu di, Hứa Nguyên đứng dậy đi qua đi lại phá nhà tiếp.

Mặc dù không tức giận nhưng vẫn phải diễn.

Phá hủy toàn bộ đồ dùng trong sương phòng của Hứa Trường Ca kể cả những món liên quan xong Hứa Nguyên mới dừng lại.

Lần phá nhà này không làm Hứa Nguyệt mất sức lắm, chắc là thể lực đã nâng cao hơn con Nhị Cáp nuôi trong nhà ở kiếp trước.

Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên đứng dậy đi đến mở cửa gỗ đang đóng chặt kia ra.

Trong sương phòng của Hứa Trường Ca có một trận pháp che đi sự cảm ứng của ý hồn.

Nhưng cần phải đóng kín toàn bộ cửa sổ và cửa phòng mới hợp nhất nó được.

Để tránh Ảnh Nhi giám thị, mấy ngày nay Hứa Nguyên chưa từng mở cửa sổ ra.

Đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến con ngươi đen nhánh trong mắt Hứa Nguyên co rụt lại!

Cảnh sắc trước mắt nguy nga hung vĩ.

Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm xanh biếc.

Bình Luận (0)
Comment