Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi không phải vẫn muốn tìm ta tính sổ a, trước khi ngươi có tư cách tìm ta tính sổ tốt nhất nên hiểu được cách bảo vệ mình trước, chỉ có bản thân mình còn sống, mới có thể trèo lên trên, mới có thể làm càng nhiều chuyện hơn."
"."
Dứt lời, yên lặng.
Hứa Nguyên cười tủm tỉm lắc đầu, không nói gì thêm, quay người rời đi.
Hứa Mộng Khê nhìn bóng lưng và tóc dài tung bay trong đêm tuyết của hắn, cắn răng nói:
"Hứa Trường Thiên, loại người như ngươi có tư cách gì ở chỗ này nói mấy lời như thế?"
Nàng có chút không thể tiếp nhận được.
Không thể tiếp nhận được tên hoàn khố làm xằng làm bậy này lại có thể nói ra lời nói như thế.
Hứa Nguyên không đáp, cũng không quay đầu, khoát tay áo, biến mất ở lối vào đại điện nghị sự, chỉ còn một mình Hứa Mộng Khê sững sờ trong gió tuyết.
Sau khi đi vào đại điện nghị sự, tình cảnh trong điện so với trong suy nghĩ Hứa Nguyên cũng không kém bao nhiêu.
Đại điện trống trải, Lý Chiếu Uyên ngồi một mình trên ghế xử lý một loại quân vụ hậu cần, đầu ngón tay cầm bút lông sói nhanh chóng viết.
Nhìn thấy Hứa Nguyên tiến vào, lông mày Lý Chiếu Uyên nhướn lên, lập tức đặt bút trong tay xuống đứng dậy đón hắn, cười nói:
"Tam công tử vậy mà không ngủ lại ở bên ngoài?"
Hứa Nguyên đánh giá thần sắc đối phương:
"Chiến sự đã đến rồi, bên ngoài quá loạn, vẫn là phủ nha an toàn hơn, nhưng sao ngươi biết ta đi cùng Lý Quân Khánh ra ngoài?"
Lý Chiếu Uyên không giấu diếm, trực tiếp nói:
"Hoàng muội giao sự vụ bên trong phủ nha cho bản vương, cho nên chút chuyện Tam công tử và Quân Khánh cùng nhau ra ngoài này bản vương tất nhiên là biết đến."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vị Nhị hoàng tử này mấy giây, đột nhiên hỏi:
"Nhị điện hạ a, ngươi không hiếu kỳ ta và Lý Quân Khánh đàm luận sự tình gì sao?"
Lông mày như kiếm trên dung nhan tinh anh của Lý Chiếu Uyên lộ ra ý cười:
"Hiếu kì? Vì sao phải hiếu kì? Quân Khánh tìm Tam công tử ngươi không gì khác ngoài chuyện muốn tìm một con đường ra khỏi thành, ngoại trừ cái đó ra sự tình Quân Khánh có thể thảo luận với Tam công tử đây."
Nói đến đây, Lý Chiếu Uyên bỗng nhiên dừng một chút, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên ý vị thâm trường cười nói:
"Hẳn cũng chỉ có quan nhân Bắc Phong, không phải sao?"
Hứa Nguyên nhìn thật sâu vào mắt Nhị hoàng tử một chút, thở dài:
"Ngươi ngược lại hiểu rõ Lý Quân Khánh."
"Tam công tử một mình trở về đây, xem ra hẳn là đã thỏa đàm xong rồi."
Một bên vừa nói, hai người vừa đi về phía bàn trong đại điện, Lý Chiếu Uyên thở dài lắc đầu:
"Quân Khánh từ nhỏ đã như thế này, luôn luôn hoài nghi người làm huynh trưởng như ta sẽ làm những gì đối với hắn."
"Sự tình Hứa Mộng Khê giết hoàn khố Linh Thủy Cung cũng là do ngươi đè xuống?"
Hứa Nguyên bất thình lình đánh gãy lời Lý Chiếu Uyên.
"."
Khoảng cách chủ đề có chút lớn, nhưng Lý Chiếu Uyên rất nhanh xoay chuyển suy nghĩ, gật đầu đáp:
"Đúng vậy, Linh Thủy Cung quá mức làm càn trên chiến sự Bắc Cảnh, phụ hoàng và Hứa công đều rất bất mãn, cần cho bọn hắn một chút giáo huấn."
Hứa Nguyên trầm ngâm trong chớp mắt, bỗng nhiên cười:
"Nhị điện hạ có chỗ dựa như thế, không lo lắng sau này bị tông môn Bắc Cảnh trả thù?"
Lý Chiếu Uyên nghe thấy vấn đề này, trong lòng lập tức phát sinh hồ nghi, nhưng rất nhanh đã nói:
"Tất nhiên là làm theo thông lệ cho nàng ủng hộ trong công tác, dù sao trật tự bên trong thành vẫn cần người Mật Trinh ti gắn bó."
"."
Hứa Nguyên lắc đầu, không nhiều lời với việc này.
Đường hoàng, giọt nước cũng không lọt.
Nếu không phải biết rõ ràng tính tình của nữ nhân Hứa Mộng Khê kia, Hứa Nguyên có khả năng thật sự tin lời này.
Mặc dù không biết chi tiết thế nào, nhưng Hứa Mộng Khê đại khái là bị Nhị hoàng tử lấy ra làm súng.
Nhưng tính cách kia cuả nàng quả thực rất dễ bị người khác lấy ra làm vũ khí sử dụng.
Hứa Mộng Khê giết nhân sĩ trọng yếu của tông môn Bắc Cảnh, Nhị hoàng tử đã thuộc lòng cách cõng nồi, nhìn như giải quyết việc chung rất đơn giản.
Nhưng vấn đề là những người khác sẽ không nhìn như thế.
Bởi vì, thân phận Hứa Mộng Khê cũng không đơn giản, sau lưng của nàng là tổng trưởng Mật Trinh ti đứng đó, là nhân vật thực quyền trong triều đình.
Hứa Mộng Khê không làm gì được Hứa Nguyên hắn là bởi vì cha hắn là Tể tướng.
Lại đi lên thì không còn ai.
Nhưng điều này cũng không hề đại biểu cho tổng trưởng Mật Trinh ti không có lực ảnh hưởng.
Trong toàn bộ vở kịch của Đại Viêm, loại nhân vật này coi như có thể ra sân nhiều nhất cũng chỉ có thể vẽ một bóng lưng khí thế bất phàm.
Nhị hoàng tử đội nồi cho Hứa Mộng Khê rất hiển nhiên là hướng về phía vị đó đi.
Hứa Mộng Khê càng giết nhiều tử đệ tông môn cao tầng, loại thực quyền như Mật Trinh ti có khả năng càng trực tiếp bị trói lên chiếc thuyền của Nhị hoàng tử này.
Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Hứa Nguyên lắc đầu.
Dù biết nhưng không nói toạc ra, việc này không có quan hệ gì với hắn.
Hứa Nguyên hắn quả thực thưởng thức Hứa Mộng Khê, nhưng cũng sẽ không bởi vì chút thưởng thức này mà tùy ý tham gia phá hư kế hoạch của Nhị hoàng tử.
Hắn chặt một tay này của Lý Chiếu Uyên, đối phương có thể sẽ dùng một bên khác đụng đến, nhưng nếu như phá hủy thứ này, đoán chừng phải khiến hắn tức giận.
Dù sao, loại chuyện đoạt đích này ngươi chết ta sống, mỗi hoàng tử cũng vì thế mà thi triển thần thông, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Trong điện nhất thời yên lặng, Nhị hoàng tử buông thõng đôi mắt như có điều suy nghĩ, Hứa Nguyên thì tùy tiện trực tiếp đặt mông chiếm vị trí của Nhị hoàng tử.
"."
Khóe mắt Lý Chiếu Uyên nhảy lên, nhưng cũng không nói gì, đứng ở bên cạnh nhìn Hứa Nguyên, cũng không biểu thị bất kỳ dị nghị gì.
Hứa Nguyên lườm đối phương một chút, giống như rất quen thuộc trực tiếp cầm lấy mấy phần văn án trên bàn trước mặt, nhanh chóng liếc sơ một vòng, bỗng nhiên cười nói:
"Nhị hoàng tử cũng hiểu thật nhiều thứ."