Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498 - Cái Gì Cũng Dám Làm

Chương 498 - Cái gì cũng dám làm
Chương 498 - Cái gì cũng dám làm

Cáo biệt Nhị hoàng tử, hắn liền lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Không ai sắp xếp cho hắn, hắn liền trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng vị hôn thê.

Chuyện này không hợp lễ pháp Đại Viêm, nhưng hoàn khố cũng chẳng quan tâm lễ pháp.

Hơn nữa, trong hậu đường tổng cộng có ba gian ra dáng biệt viện, hắn cũng không thể đi ngủ trong phòng Tam hoàng tử kia a?

Chăn mền nặng nề khiến Hứa Nguyên ngủ rất an tâm, nhưng đáng tiếc tối nay nhất định là một đêm không ngủ.

Thời điểm sắp chìm vào giấc ngủ, Hứa Nguyên bỗng nhiên mở mắt.

Hứa Nguyên xoa mi tâm ngồi dậy, chưa buộc tóc dài rối tung ở sau lưng lên.

Chịu đựng cơn buồn ngủ xoay người đứng lên, cầm lấy áo bào treo trên ghế dựa ở một bên khoác lên người, đi ra ngoài cửa.

Cửa vừa mở ra, sương gió và bão tuyết tựa như đao cắt lên trên gương mặt của hắn.

Phía chân trời cách đó không xa, ngọn lửa hồng quang xen lẫn hắc vụ không ngừng cháy rực tạo ra âm thanh liên tiếp truyền đến.

Nhìn một màn này, Hứa Nguyên vô thức nhíu nhíu mày.

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, một thân ảnh đã đáp xuống đất, Chu Thần đến đây:

"Tam công tử."

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn hắn hỏi:

"Phát sinh chuyện gì rồi?"

Chu Thần nhìn thoáng qua hướng ngọn lửa đang dâng lên, chần chờ nói:

"Hướng kia. Hẳn là khố phòng biên quân."

"Tê."

Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên, cơn buồn ngủ triệt để thanh tỉnh, vận chuyển công pháp, nhảy mấy lần đến chỗ cao của phủ nha.

Trong màn đêm tuyết tầm nhìn không thể nhìn xa, ngoại trừ điểm cháy tới gần phủ nha kia, hắn lờ mờ còn nhìn thấy mấy chỗ ánh lửa dâng lên bên trong thành.

"Những địa phương kia đều là khố phòng biên quân?"

Chu Thần một mực đi theo bên cạnh người Hứa Nguyên, nghe vậy lập tức ứng thanh:

"Vâng, nội bộ biên quân hỗn loạn, các tông môn trong Bắc Phong thành cơ bản đều có cất giữ vật liệu vào kho riêng phần mình."

Hứa Nguyên đứng tại chỗ cao nhìn mấy giây, khe khẽ lắc đầu:

"Bị tận diệt, những tông môn này thật sự là gì cũng dám làm a."

"Đúng là khẩu vị rất tốt."

Thanh âm tiếp theo vang lên trầm ổn, không phải Chu Thần, mà là Lý Chiếu Uyên.

Hắn không biết từ lúc nào cũng tới chỗ lầu các cao nhất trong phủ nha này, nhìn Hứa Nguyên, trong tay cầm một phần hồ sơ, lạnh nhạt nói:

"Chỉ đáng tiếc lúc trước Tam công tử mới cho ta phần tình báo khố phòng tông môn này, bây giờ xem ra là vô dụng."

Nói xong, trong tay Lý Chiếu Uyên dấy lên một đám lửa xanh, trong nháy mắt đốt phần hồ sơ kia hóa thành tro tàn.

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Chiếu Uyên:

"Nhị điện hạ, lời này của ngươi là đang hoài nghi kho biên quân bên này là Phủ Tướng Quốc chúng ta đốt?"

Ánh mắt Lý Chiếu Uyên giống như có thể nhìn thấu người khác:

"Tam công tử, Hắc Lân vệ ngay cả số lượng khí cụ vật liệu kho trữ cũng có thể điều tra rõ, ở trong đó động tay chân một chút cũng không khó lắm, hơn nữa kết quả điều tra khung xe nổ nát Khải Hoàn Môn Nam Thành cũng là Thiên An thương hội các ngươi ."

"."

Hứa Nguyên không lên tiếng, cũng không có giải thích.

Lý Chiếu Uyên nhìn thấy thần sắc đối phương cười một tiếng:

"Có điều lấy sủng ái của Hứa công đối với Tam công tử ngươi, làm sao có thể đặt ngươi vào hiểm địa, ta đoán hẳn là có người khác từ đó cản trở, dù sao nếu thật sự là Phủ Tướng Quốc các ngươi làm, Tam công tử cần gì giao tình báo tồn kho biên quân cho bản vương, cần gì phải dùng khung xe Thiên An thương hội, bản vương phỏng đoán hẳn là có người từ đó cản trở, châm ngòi ly gián."

Đỉnh lầu các gió tuyết rất lớn, tóc dài chưa buộc lên theo gió phiêu diêu.

Trong mắt Hứa Nguyên đốt lên huyết diễm, khẽ cười một tiếng:

"Phát sinh chuyện lớn như vậy, Nhị điện hạ không đi tọa trấn chỉ huy khống chế tình hình hoả hoạn, ngược lại còn có nhàn tâm tới tìm ta nói chuyện phiếm?"

Một đôi đồng tử tĩnh mịch đen như mực của Lý Chiếu Uyên mang theo mỉm cười:

"Tồn kho tông môn Bắc Cảnh đã bị hủy, kỳ thật đối với triều đình cũng là có lợi, không phải sao?"

"Có lợi?"

Hứa Nguyên như có điều suy nghĩ.

"Tam công tử, bản vương nhìn ra ba điểm lợi ích, mời ngươi giúp ta phủ chính."

Lý Chiếu Uyên liếc qua Hứa Nguyên, ngược lại nhìn ra Nam Thành phía xa xa, dường như thở dài, dường như buồn cười:

"Thứ nhất, Bắc Phong thành không thủ được, những vật này sớm muộn gì cũng phải nổ nát, chi phí vật tư nửa năm của ba mươi vạn quân đội giữ lại cũng chỉ có thể ném cho Man tộc."

"Thứ hai, nguyên nhân lớn nhất của tình thế nguy hiểm ở Bắc Phong thành cũng không phải là khan hiếm vật tư bên trong thành, mà là trận pháp Khải Hoàn Môn ở thành nam và cửa thành đã bị hủy hết, Man tộc tập kết đồ đằng của bọn hắn tiến công, chúng ta phải lấy mạng người đi lấp. Bây giờ có người nguyện ý giúp chúng ta nổ nát nó, biên quân bên trong thành của những tông môn kia không có vật tư, tất nhiên muốn xin chúng ta giúp đỡ, hoàng muội nàng để bọn biên quân tông môn này thay phiên thành phòng, lực cản sẽ nhỏ đi rất nhiều."

Bình Luận (0)
Comment