Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 5 - Chương 5 - Gậy Gỗ

Chương 5 - Gậy Gỗ
Chương 5 - Gậy Gỗ

Chương 5. Gậy Gỗ

Áp lực to lớn vô hình từ trên thân nữ tử đang ẩn nấp trong bóng tối kia phát ra như vũ bão, nàng vẻn vẹn chỉ là đứng ở nơi đó, đã khiến Hứa Nguyên gần như muốn quỳ xuống.

Hứa Nguyên bị ép phải lùi lại hai bước, bàn tay giấu ở trong áo bào rộng lớn ra sức nắm chặt lại, chống lấy cột gỗ ở một bên mới có thể ổn định thân hình.

Trong bóng tối, sát ý lạnh thấu xương phát ra trên người nữ tử làm lông tóc hắn dựng đứng.

Biến cố xảy ra khiến Hứa Nguyên trở tay không kịp, hắn không hiểu vì sao khi Nhiễm Thanh Mặc nghe được lời nói của hắn lại có phản ứng lớn như thế.

Đầu óc lần nữa lật lại toàn bộ kịch bản trò chơi, Hứa Nguyên bừng tỉnh nhận ra có vẻ như mình nói sai.

Theo lẽ thường, sự kiện kinh thiên động địa như việc Tể tướng hủy diệt Thiên Nguyên kiếm tông chính là chuyện đương nhiên “người chơi” nào cũng biết.

Nhưng đối với người của thế giới này, chuyện đó vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, thuộc về bí mật trọng đại, người biết chỉ có lão cha cùng với mấy người thủ hạ tâm phúc mà hắn tín nhiệm nhất.

Ở thời điểm này, chưởng môn Kiếm Tông vẫn là quốc sư tôn quý hoàng triều Đại Viêm, hơn nữa còn là bạn già cộng sự mười mấy năm với lão cha Tể tướng.

Tướng quốc đại nhân muốn hủy diệt Kiếm Tông, nói ra, ngay cả chưởng môn Kiếm Tông chưa chắc đã tin.

Nguyên chủ mặc dù là con trai thứ ba cao quý của Tể tướng, nhưng ăn chơi đàng điếm, đánh cược đổ ước, phong cách quần áo lụa là hiển nhiên ở thời điểm hiện tại không thể nào biết được loại cơ mật này.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Xong con bê.

Ngay lúc này, Nhiễm Thanh Mặc hoàn toàn xoay người lại, đôi mắt trong bóng đêm phát sáng lên ánh sáng màu xanh, vừa rảo bước về phía Hứa Nguyên, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ: “Ngươi… làm sao biết?” Dường như nữ tử khuynh thành đang tới gần chút một tản ra khí tức băng lạnh làm cho Hứa Nguyên cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng.

Vào thời khắc sinh tử, suy nghĩ của Hứa Nguyên lại cực kỳ minh mẫn.

Lời hắn cũng đã nói ra rồi, có hối hận cũng vô ích, cho dù là khóc, hắn cũng chỉ có thể kiên trì diễn tiếp thôi.

Dưới áp lực mà Nhiễm Thanh Mặc đem lại, Hứa Nguyên chậm rãi buông cột gỗ bên cạnh ra, đứng vững thân hình, cắn răng nhìn thẳng vào đối phương: "Nhiễm cô nương, hình như ngươi ngạc nhiên lắm thì phải?” "....” Nhiễm Thanh Mặc.

Hứa Nguyên đè nén áp lực mỉm cười: "Cũng đúng thôi, chuyện cơ mật đến độ này, sao phụ thân ta lại có thể để cho một tên phế vật như ta biết được?” Nói xong, đôi mắt phượng hẹp dài của Hứa Nguyên hơi nheo lại: "Nhưng mà, Nhiễm cô nương à, so với một tam công tử bất học vô thuật như ta, thì việc một đệ tử Kiếm Tông như ngươi lại biết được loại chuyện cơ mật này không phải càng khiến người ta tò mò sao?” “.........” Không khí trong miếu thoáng chốc trở nên thật tĩnh mịch.

Trước mắt, người biết chuyện này chỉ có thể là phụ thân của cơ thể này cùng với mấy thuộc hạ tâm phúc tín nhiệm nhất, ý tứ trong lời nói của Hứa Nguyên đã hai năm rõ mười rồi.

Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào vị công tử cao quý trước mắt, đêm mưa tối tăm không thể ngăn cản ánh mắt của nàng, nàng gằn từng chữ: "Lời này của ngươi có ý gì?” Trong lúc nói chuyện, bước chân của nàng cũng dừng lại, lưỡi kiếm trong tay hơi rũ xuống.

Hứa Nguyên phát hiện hàn băng đang áp lên người hắn như thái sơn áp đỉnh chợt dịu lại, thấy thế, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sự kích thích khi cận kề cái chết làm cho Hứa Nguyên buông bỏ rất nhiều lo lắng do dự, lúc này hắn nhất định không thể sợ hãi.

"Ý gì?”

Hắn chậm rãi cất bước, trong bóng đêm, hắn cao hứng đi lại quanh Nhiễm Thanh Mặc, ánh mắt quét qua quét lại dáng người tuyệt diệu kia của nàng, dần dần nhấn mạnh ngữ khí: "Luận về công, thời gian trị vì của Đại Viêm quốc dài hơn 1300 năm, Thiên Nguyên Kiếm Tông cũng được dựng lên từ khi Đại Viêm lập quốc, mỗi đời chưởng môn đều là quốc sư, chưởng môn hiện tại còn là sư tôn võ đạo của thái tử, Kiếm Tông và Đại Viêm tuy hai mà một, cùng vinh cùng nhục.”

"Luận về tư, phụ thân ta cùng sư tôn của Nhiễm cô nương chính là bạn già giao hảo mấy chục năm.”

"Mà Nhiễm cô nương càng là đệ tử mà chưởng môn Kiếm Tông xem trọng, ta rất tò mò không biết là lời nói của ai lại có thể khiến ngươi tin rằng phụ thân ta có ý định ra tay với Kiếm tông, chuyện này thật sự khiến người ta rất khó giải thích.”

“........” Nghe đối phương nói vậy, Nhiễm Thanh Mặc thoáng siết chặt kiếm trong tay.

Nàng cảm thấy nam tử trước mắt đã có chút thay đổi.

Từ sau khi tỉnh lại sau hôn mê, đối phương cứ như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Theo từng nhịp hô hấp nàng có thể cảm nhận được vị tam công tử này ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực ra trái tim đang đập cực mạnh, dường như nội tâm của hắn không hề thong dong như vẻ bên ngoài.

Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng nhận ra lời đồn đãi bấy lâu nay về vị công tử trước mắt không hề đáng tin cậy, nàng không thể xác định được Hứa Nguyên đã biết được bao nhiêu, lại có bao nhiêu con át chủ bài.

Nhìn ‘tảng băng’ đang im lặng đứng thẳng tại chỗ, nội tâm Hứa Nguyên dần bình phục lại từng chút một.

Ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử áo đen, bước chân bỗng nhiên chuyển động, trực tiếp đi tới chỗ nàng.

Dưới sự săm soi chăm chú của Nhiễm Thanh Mặc, nam tử trước mắt dừng lại cách nàng một mét, từ trên cao nhìn xuống: "Nhiễm cô nương, thu kiếm lại đi.” Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc lạnh nhạt nhìn hắn, lúc này nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương đã dần dần khôi phục.

Ngay sau đó, nàng thấy nam tử trước mắt nở nụ cười, hơi cúi người ở trước mặt nàng, hắn nâng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm đang rũ xuống của nàng rồi nâng lên từng chút từng chút một, di chuyển đến trước cổ không có thứ gì che chắn của hắn.

Lưỡi kiếm dừng ở yết hầu, hắn nhìn vào mắt nàng rồi nói: "Nếu không thu lại, vậy thì Nhiễm cô nương giết ta đi!" Hứa Nguyên biết rất chắc chắn nội dung kịch bản rằng nữ tử trước mắt sẽ không chủ động giết hắn.

Vừa dứt lời, bàn tay cầm chuôi kiếm của Nhiễm Thanh Mặc có hơi căng thẳng, lưỡi kiếm đặt ở trên cổ đối phương thoáng chốc phát ra một trận leng keng.

Sát ý đột nhiên ập đến.

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Nguyên nhìn thấy hình ảnh đầu mình bay lên cao.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, ảo giác biến mất, nữ tử trước mắt vẫn cầm kiếm đứng đó, mà đầu hắn cũng chưa chuyển vị trí.

Thể nghiệm cái chết cận kề làm cho đôi mắt Hứa Nguyên hơi mở to ra, một người sinh ra ở thời bình như hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng này, trong khoảnh khắc mà đối phương phát ra khí tức tử vong cũng đã khiến cho hai chân hắn hơi nhũn ra.

Nữ tử trước mắt mới chỉ phát ra một chút khí thế đã có thể khiến cho hắn vô cùng chật vật, nhưng hành động chỉ phóng thích sát ý cũng chứng minh quả thật đối phương sẽ không giết hắn ở thời điểm này.

Hứa Nguyên nhìn nàng chằm chằm, lặp lại từng câu từng chữ: "Nhiễm cô nương, uy hiếp chỉ là trò trẻ con, cất kiếm lại rồi chúng ta nói chuyện, ta có thể giúp ngươi.” Gió lạnh hiu quạnh, lưỡi kiếm đặt ở cổ họng thật sự rất lạnh.

Hứa Nguyên không có hệ thống, không có lão gia gia, thân thể của vị Tam công tử này lại chỉ là một thân thể bình thường, chỗ dựa lớn nhất của hắn hiện giờ chính là độ hiểu biết về kịch bản cùng các nhân vật trong Thương Nguyên, nhưng chỗ dựa lớn nhất này cũng giống như một tấm bùa đòi mạng.

Trong cốt truyện của Thương Nguyên, kết cục của vị tam công tử nhà Tể tướng cực kỳ thê thảm, chú định sẵn ở mỗi thế giới đều phải chết.

Thế nên vì sống sót, Hứa Nguyên hắn nhất định phải làm trước một số việc, nhất định phải đánh cược một vài chuyện.

Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng quả thực nàng đã thu kiếm.

Lưỡi kiếm bỗng nhiên múa một trận kiếm hoa, sau một hồi kiếm quang lam sắc loáng lên trong đêm tối thì vang lên tiếng tra vỏ.

Rất đẹp mắt.

Hứa Nguyên sờ sờ cổ mình theo bản năng.

Ừm...

Đầu vẫn còn, không có vết máu hay đại loại thế.

Nhiễm Thanh Mặc hơi kỳ quái mà liếc nhìn động tác của Hứa Nguyên.

Nữ nử trước mắt mới chỉ phát ra một chút khí thế đã có thể khiến cho hắn vô cùng chật vật, nhưng hành động chỉ phóng thích sát ý cũng chứng minh quả thật đối phương sẽ không giết hắn ở thời điểm này.

Hứa Nguyên cười khẽ một cái với nàng, trong lòng hắn đang âm thầm tìm cớ để nói.

Nhưng một một chớp mắt sau gương mặt của Hứa Nguyên trực tiếp cứng lại, nụ cười cũng đọng lại ngay trên mặt.

Nhiễm Thanh Mặc từ từ thu hồi lưỡi kiếm rồi nàng lại cầm cây gậy vừa to vừa dài nằm ở dưới đất lên.

Hứa Nguyên cạn lời.

Con ngươi của hắn co rụt lại, hắn muốn mở miệng nói gì đó.

“Chờ…”

“Ầm!”

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Hứa Nguyên chưa kịp nói xong đã ngã thẳng xuống.

Bình Luận (0)
Comment