Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503 - Rỗng Tuếch

Chương 503 - Rỗng tuếch
Chương 503 - Rỗng tuếch

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Hứa Nguyên bộc lộ một chút suy tư.

Dưới loại tình huống phòng bị này, muốn đồng thời dẫn bạo kho trữ toàn thành, thủ đoạn này lớn đến mức có chút đáng sợ.

Trong lúc nói, hai người đã giữa cơn gió tuyết đã tiến vào biệt viện của Lý Thanh Diễm ở phía sau.

Hứa Nguyên thấy thế cũng không nhiều nói, nhìn Chu Thần, thấp giọng nói:

"Gió tuyết lớn như thế, Chu tiên sinh thật sự muốn thủ vệ cho ta sao?"

Chu Thần nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, vừa chắp tay, thanh âm chân thành tha thiết mà thành khẩn:

"Tam công tử đối với Chu mỗ ân trọng như núi, lái xe thủ vệ chính là chức trách thuộc bổn phận Chu mỗ."

Hứa Nguyên thấy thế cũng không cự tuyệt.

Đại Tông Sư Tam phẩm làm lái xe, đây quả thật là rất phô trương.

Chắp tay thi lễ, Hứa Nguyên cười nói:

"Vậy làm phiền Chu tiên sinh "

"Tam công tử."

Hứa Nguyên lời còn chưa dứt, đã thấy Chu Thần đột nhiên nhíu mày hỏi:

"Ta nhớ Vũ Nguyên điện hạ luôn luôn không cần thị nữ phục thị?"

Lý Thanh Diễm lớn lên trong quân đội, không có loại thanh tú đại gia khuê tú kia, lấy giáp, rửa mặt, chải tóc đều tự mình gánh vác.

Mắt Hứa Nguyên mang chút kinh ngạc, theo ánh mắt Chu Thần nhìn về phía trong biệt viện:

"Đúng, thế nào?"

Chu Thần hơi chần chờ:

"Vậy hẳn là Vũ Nguyên điện hạ an bài thị nữ cho Tam công tử ngài."

"."

Khóe mắt Hứa Nguyên nhảy lên.

Cái quỷ gì mà thị nữ?

Lý Thanh Diễm đêm hôm khuya khoắt an bài thị nữ cho hắn, nghiêm tại từ lục có đúng không?

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên nhô ra ý hồn tiến vào dò xét trong nội viện.

Là Tiên Thiên đạo thể, sau khi tiến vào Ngưng Hồn ngũ phẩm, lại có thêm bí pháp tu hành, ý hồn của Hứa Nguyên đã có thể bao trùm phương viên năm mươi trượng.

Nhưng sau khi dùng ý hồn thăm dò bên trong nội viện, lại phát hiện trong nội viện rỗng tuếch.

Nhìn thấy một màn này, chân mày Hứa Nguyên hơi nhíu lại.

Chu Thần có thể cảm ứng được, mà hắn lại không được, nói cách khác, cái gọi là "Thị nữ" bên trong kia hẳn là một Dung Thân tứ phẩm, thậm chí cao hơn.

Không phải Lý Thanh Diễm, vậy thì là Nhị hoàng tử hoặc là Lâu Cơ an bài tới?

Nhưng nếu là hai người bọn họ thì hẳn là sẽ sớm bảo hắn biết một tiếng.

Chu Thần nhìn thấy biểu lộ của Hứa Nguyên, thần sắc cứng lại, đưa tay cầm chuôi kiếm cõng phía sau mình.

Hứa Nguyên đưa tay ra hiệu trước tiên chớ lộn xộn, trực tiếp đẩy cửa sân ra.

Trong nội viện một mảnh đen kịt, chỉ có một chút ánh sáng Minh Văn Đăng bị tuyết đọng bao trùm dưới bãi cỏ truyền ra, mà theo con đường lát đá hướng vào phía trong nhìn lại, xuyên thấu qua song cửa sổ phòng nhỏ lờ mờ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh yểu điệu trong phòng Lý Thanh Diễm đang chuẩn bị lấy cái gì.

Đây là đang trải giường chiếu?

Hình tượng trong đêm tuyết đen kịp có chút quỷ dị, hắn ra ngoài mới chỉ một khắc đồng hồ, cái giường này đoán chừng còn nóng hổi, kết quả lại có người vào phòng trải giường chiếu rồi?

Hứa Nguyên nhướn mày, lặng yên lui lại một bước, chép miệng với Chu Thần.

Ý tứ rất đơn giản, ngươi đi lên xem một chút đi, không có vấn đề gì thì ta sẽ đi qua.

Chu Thần thấy thế khóe miệng giật một cái, nhưng vẫn thấp giọng nói:

"Tam công tử yên tâm, nếu như bên trong phủ nha xảy ra chiến đấu, trước tiên đại trận phủ nha sẽ khởi động."

Vừa nói, Chu Thần "Vụt" một tiếng, rút bảo kiếm phía sau ra, lưỡi kiếm hiện ra hàn quang, trong nháy mắt đã đi tới ngoài cửa.

Mà Hứa Nguyên cũng lấy Thanh Ngữ kiếm từ trong trữ vật giới ra, tùy thời chuẩn bị dùng Đạp Hư Trảm bỏ chạy.

Mà lúc này, "Thị nữ" bên trong tựa hồ rốt cục cũng phát hiện bên ngoài có người đến, thanh tuyến thanh đạm truyền ra:

"Hứa công tử?"

Chu Thần nghe vậy lập tức đứng tại chỗ, ngoái nhìn về phía Hứa Nguyên.

Thanh âm này hắn nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ không ra là ai.

Nhưng nếu đã có thể khiến cho hắn quen tai, hẳn sẽ không phải là địch nhân.

Mà Hứa Nguyên đứng ở cửa sân nghe được thanh âm này, biểu lộ trở nên rất cổ quái.

Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao kho trữ những tông môn kia có thể đồng thời bị oanh tạc.

Chu Thần nhìn thấy biểu lộ này, nhếch miệng cười một tiếng:

"Nhận biết?"

Hứa Nguyên cất bước tiến lên, thu Thanh Ngữ kiếm vào:

"Chu tiên sinh ngươi hẳn cũng có quen biết, người quen biết cũ ở Tĩnh Giang phủ chúng ta."

Chu Thần nghe nói như thế hơi sững sờ, cũng thu thanh kiếm cắm trở về vỏ kiếm, mập mờ cười cười, chắp tay thi lễ:

"Tam công tử chú ý thân thể, Chu mỗ chờ ở cửa sân."

Dứt lời, liền đi ra phía ngoài viện.

Hứa Nguyên cười nhẹ lắc đầu, lúc thoáng qua bỗng nhiên truyền âm nói:

"Hai khắc đồng hồ sau nếu như ta không có tiếng động, trực tiếp xông vào."

Dứt lời, Hứa Nguyên một mình đi đến cửa sương phòng, đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng nhỏ, một nữ tử đoan chính đang ngồi bên giường.

Mặt như phù dung, hàng mày như liễu, mái tóc màu đen búi cao cao, một đôi con ngươi so với hoa đào còn vũ mị hơn, óng ánh như chảy ra nước, da thịt dưới ánh sáng của Minh Văn Đăng chiếu rọi xuống trắng nõn như tuyết, một thân tố y bao khỏa trên thân cực kỳ chặt chẽ đến mức không thấy cả mũi chân.

Nữ tử mặc tố y nhìn về phía cửa ra vào cười với Hứa Nguyên, giống như có hoa đào đang nhẹ nhàng bay xuống:

"Công tử, đã lâu không gặp."

"."

Trong phòng trầm mặc trong chớp mắt, Hứa Nguyên hỏi:

"Ngươi là ai?"

"."

Tô Cẩn Huyên.

Không khí đột nhiên ngưng đọng, miệng nhỏ của Tô Cẩn Huyên khẽ nhếch.

"Ta đùa một chút thôi mà."

Bình Luận (0)
Comment