Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51 - Yêu Thú

Chương 51 - Yêu Thú
Chương 51 - Yêu Thú

Nhưng dừng một lát, Chu Sâm thở dài, lại bổ sung:

“Đương nhiên, hai loại trận pháp này chỉ dùng để phòng bị, có rất nhiều đại trận trong thành lúc bình thường sẽ không khởi động, chỉ cần khởi động lên thì cho dù là ta cũng không có khả năng còn sống đi ra ngoài.”

Hứa Nguyên lặng im.

Thế giới này tự động bổ sung chỗ thiếu sót khiến cho hắn cảm thấy vừa mờ mịt vừa lạ lẫm.

Chu Sâm cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Hứa Nguyên, nói chuyện tựa như rất thân quen:

“Tam công tử, nếu trong thành không có những trận pháp này thì thiên hạ đã sớm loạn lên rồi.”

Giữa lúc hai người đang bàn luận, độ cao của Huyền Ưng đã hạ xuống cách mặt đất chỉ còn hơn 200 mét.

Thân hình của Huyền Ưng to lớn với sải cánh dài hơn hai mươi gần ba mươi trượng ngay lập tức gây ra tiếng động chấn động đối với những người đang ở trên mặt đất.

“Má nó, đó là thứ gì vậy? Nhanh, nhanh đi báo cho Thành phòng ty! Có yêu thú... yêu thú đang tấn công!

“Đừng hoảng, trên lưng ưng thú có bộ điều khiển!

“Đây là một yêu thú đã được thuần hóa?!

“Nhưng yêu thú được thuần hóa dùng để di chuyển không phải đều phải hạ cánh ở trang trại được giám sát bởi Dị thú ty sao? Kinh động tới Tỉnh thị sẽ bị khép vào trọng tội a!

“Tránh ra, tránh ra!!! Địa Long Quy của ta đang bị kinh động, mau tránh ra!!!

“A! A!! Đừng! !

“Ô—.

Tai nạn xảy ra quá đột ngột.

Giữa với tiếng bàn tán, mắng mỏ, còn có tiếng khóc của trẻ con, một con rùa khổng lồ dài ba bốn thước trên đường đi rộng rãi đột nhiên bị dọa sợ, trực tiếp chạy đi đâm sầm vào bức tường vuông vắn trên đường!

Khói bốc lên từ đống đá, gạch ngói, đống đổ nát và tiếng than khóc lập tức nổi lên khắp mọi nơi!

Động tĩnh phía dưới khiến Hứa Nguyên theo bản năng nhìn xuống khung cửa sổ bằng gỗ, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai giây, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Thần đang đứng một bên bằng ánh mắt mang theo tia nghi vấn.

Hắn không hiểu tại sao bọn hắn lại cố tình hạ xuống độ cao như vậy để lượn xuống?

Chu Thần hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của Hứa Nguyên, mỉm cười giải thích một cách thờ ơ:

“Tam công tử, Dị thú ty quy định độ cao bay lượn được phép của yêu thú bay dân sự trong khu vực phủ thành Tỉnh thị không được phép thấp hơn sáu mươi trượng, huyền ưng của chúng ta hiện tại cao ít nhất là bảy mươi trượng, đây hoàn toàn là vấn đề của Địa Long Quy kia nha.”

Nói xong, Chu Thần cười thầm một tiếng:

“Huyền ưng chưa chủ động gây ra kinh động, vậy mà Địa Long Quy kia đã sợ hãi mất khống chế, đoán chừng hơn phân nửa là do Địa Long Quy kia là yêu thú đi cửa sau để thông qua Cửu đạo khảo hạch của Dị thú ty. Nếu chuyện này được báo cáo lên trên, ắt sẽ có người chịu thiệt. Hơi ~”

Nghe đối phương giải thích xong, Hứa Nguyên đại khái hiểu được nguyên nhân nên thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa.

Với tốc độ lướt đi của huyền ưng, rất nhanh đã rời khỏi khu vực vừa xảy ra tai nạn.

Đoạn đường sau đó quả thực không xảy ra trường hợp yêu thú bị kinh động gây ra tai nạn như vừa rồi.

Hứa Nguyên tiếp tục quan sát bố cục của thành phố bên dưới.

Đường phố mở rộng ra bốn phía, ngoại trừ một số người đi bộ chen lấn trong khu đô thị, hầu hết đường phố trong thành phố theo ấn tượng của Hứa Nguyên đều giống với thời cổ đại, nhưng chúng rộng rãi hơn một chút. Mỗi con đường gần như có thể chứa ba hoặc bốn toa xe đi cạnh nhau.

Nhưng những con phố này đều bị Hứa Nguyên lướt qua, điều thực sự thu hút sự chú ý của hắn là con đường lớn ngay phía dưới gần như chia cắt khu vực thành phố.

Chiều rộng của con đường chính này rộng hơn bất kỳ con đường nào trong kiếp trước mà hắn từng biết.

Tàu con thoi cũng không phải là một cỗ xe thông thường mà là đủ loại yêu vật đang phi nước đại trên đường.

Từ trên huyền ưng ở trên cao nhìn xuống, Hứa Nguyên thậm chí còn nhìn thấy những con đường được thiết kế tương tự như những con đường trên không và đường hầm ở phía đằng xa.

Hứa Nguyên vô thức ngạc nhiên trước cấu trúc của các tòa nhà trên đường và sức nặng mà con đường phải chịu khi những con yêu vật khổng lồ đó bước lên.

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, Hứa Nguyên liền nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn gần như không quay đầu lại.

Sức mạnh vật chất của kiếp trước không thể so sánh với thế giới này.

Sức mạnh vật chất của thanh kiếm mà Nhiễm Thanh Mặc nắm trong tay trước đây, ở kiếp trước ước chừng có thể sử dụng để tạo ra sự thông suốt cao như vậy.

Hơn nữa, ở thế giới này còn có một thứ gọi là đội hình.

Lúc nghĩ đến điểm này, Hứa Nguyên tập trung sự chú ý của mình vào các loại yêu thú khổng lồ đang phi nước đại trên con đường chính to lớn kia.

Trong đầu hắn không ngừng lướt qua các ký ức về thân thể ban đầu, nhưng có một số điều vẫn còn hơi mơ hồ.

Ngừng một chút, Hứa Nguyên quay đầu lại hỏi:

“Chu tiên sinh, ngươi vừa mới nhắc đến Cửu đạo yêu thú khảo hạch gì đó, đó là cái gì vậy?”

“Cái này...”

Chu Thần nghe vậy cũng liếc mắt nhìn con đường phía dưới, có chút tùy ý nói:

“Nói một cách đơn giản thì đó là luật dành cho những giáo phái và thương hội về mua bán yêu thú.”

Hứa Nguyên không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Thần.

Thấy vậy Chu Thần ngầm hiểu tam công tử muốn hắn ta giải thích cẩn thận hơn, vậy nên hắn ta bất lực thở dài một hơi.

Là một cao thủ nhưng Chu Thần không hề mang dáng kẻ xa cách lạnh lùng mà ngược lại hắn khá lắm lời.

Hắn cũng rất hào hứng khi có người trò chuyện cùng.

Sau khi thở dài, Chu Thần chậm rãi giải thích cho Hứa Nguyên về chín vòng đánh giá về vấn đề huấn luyện yêu thú, sau khi giải thích đến điều cuối cùng, không cần Hứa Nguyên phải hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà hắn ta đã giải thích tất cả mọi thứ liên quan đến huấn luyện yêu thú.

Khi bên kia nói xong, Hứa Nguyên âm thầm sắp xếp thông tin mới nhận được trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment