Chương 520: Đánh trận chính là đốt tiền
Nhưng khi địa vị Ách Cát ở chiến tranh không ngừng lên cao, hắn phát hiện Vương vẫn là vị Vương yêu dân như con trước kia.
Khôn sống mống chết, là phương thức duy nhất để Thánh tộc bọn hắn kéo dài tiếp.
Tộc nhân già đi, thân thể suy nhược, thiên phú kém phải chết trên chiến trường, tập trung vật tư có hạn để cung cấp cho tộc nhân cường tráng hơn, có thiên phú hơn, để bọn hắn ghi khắc phần cừu hận này, phát động chiến tranh lần sau.
Sau đó vòng đi vòng lại.
Chuyện này, là số mệnh vô số thế hệ Thánh tộc bọn hắn.
Mà muốn đánh vỡ số mệnh này, bọn hắn chỉ còn cách xuôi nam.
Nghĩ đến đây, Ách Cát nhìn lên những yêu thú Đại Viêm càng ngày càng gần trong bầu trời, nắm chặt nắm đấm khiến cho lớp biểu bì trong lòng bàn tay cũng có chút biến dạng.
Nhưng xuôi nam nói nghe thì dễ.
Vẻn vẹn mấy tháng, cường đại của Đại Viêm đã khắc sâu trong hắn.
Nếu không phải trận tuyết lành này, bọn hắn đại khái cả đời cũng không thể vượt qua cự thành Bắc Phong này.
Vương quyết định rất mạo hiểm, bây giờ tính cả thi thể tộc nhân, vật tư của bọn hắn cũng đủ để chèo chống hai tháng.
Nhưng vì tương lai con dân Thánh tộc, bọn hắn nhất định phải mạo hiểm, cho dù là phong hiểm tuyệt tự.
"Con dân Thánh tộc theo ta nghênh chiến! ! !"
Từ không trung nhìn xuống dưới, bụi mù cuồn cuộn giống như bão cát vào thành.
Bắc phong lớn như vậy, ngoại trừ một mặt phương bắc, ba mặt còn lại gần như đều bị màn khói nồng đậm bao phủ.
Cho dù đứng trên lầu cửa thành như núi cao, ánh mắt Hứa Nguyên chiếu tới tất cả đều trắng lóa như tuyết.
Thanh âm vó đạp đất rung núi chuyển dưới cổng thành khiến Hứa Nguyên có cảm giác phương thức chiến trường duy nhất.
Vị hôn thê thích quấn ngực của hắn cũng đã ra khỏi thành.
Đi vào thế giới này lâu như vậy, tâm tính Hứa Nguyên từ lâu đã phát sinh thay đổi rất lớn, nhưng chiến tranh trực diện vẫn khiến dòng suy nghĩ của hắn có chút khẩn trương.
Trong lúc trầm mặc, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ liên tiếp thật to.
Hứa Nguyên đưa mắt liếc qua, mặt trầm như nước.
Thương phó tướng lên tiếng phá vỡ trầm mặc nói:
"Man tộc, có thủ đoạn đối không?"
"Tất nhiên là có."
Thương phó tướng ngước mắt nhìn thoáng qua phương hướng tiếng nổ đùng truyền đến:
"Một nhóm yêu thú đi đại khái tám chín phần mười đều không về được."
Hứa Nguyên nghe nói lời ấy, nhớ tới yêu thú phi hành che khuất bầu trời mới ra khỏi thành, khe khẽ thở dài:
"Đánh trận chính là đốt tiền a, chi phí bồi dưỡng một đầu yêu thú phi hành tối thiểu hai ngàn lượng Bạch Ngân trở lên, những yêu thú phi hành này tính cả mang theo quân giới, một con là mấy trăm vạn."
Thương phó tướng tựa hồ cũng có chỗ thổn thức, nhưng chợt khẽ lắc đầu:
"Hứa công tử, hành động chuyến này của công chúa cũng là bất đắc dĩ, kho trữ tông môn bên trong thành đã bị hủy, làm hao hụt nguồn cung cấp nuôi dưỡng đàn yêu thú quy mô lớn như thế, những yêu thú này mặc dù phần lớn đều là quân dụng, nhưng thiếu đồ ăn vẫn có phong hiểm bạo động."
Yêu thú có thể tích khổng lồ, tiêu hao nguyên liệu thức ăn so với người tu hành bình thường còn lớn hơn rất nhiều, căn bản cung cấp nuôi dưỡng không gượng nổi.
Đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, đột nhiên hỏi:
"Nói như thế, nhiều yêu thú phi hành ra khỏi thành như vậy, chẳng lẽ sẽ không cung cấp lương thực cho đám Man tộc ăn thịt kia?"
Ngàn con yêu thú phi hành chủng loại phức tạp nếu như sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn, căn bản có thể lấy số lượng vạn tấn để tính toán.
Nghe nói lời ấy, Thương phó tướng nhếch miệng cười một tiếng:
"Nếu như Man tộc có can đảm dùng những yêu thú này làm thức ăn, vậy ngược lại có thể tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều chuyện."
Hứa Nguyên trong nháy mắt sáng tỏ:
"Các ngươi hạ độc?"
Thương phó tướng chắp tay:
"Thứ Hứa công tử có thể nghĩ tới, công chúa điện hạ tất nhiên cũng có cân nhắc, bên trong đồ ăn sáng nay của những yêu thú phi hành ra ngoài đều xen lẫn Hạc Đỉnh Tán, loại thuốc này có thể kích phát thú tính yêu thú, khiến chất thịt nhiễm độc."
Hứa Nguyên nhìn màn khói đã khuếch tán đến bên tường thành, lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Chiến tranh, không từ thủ đoạn.
Chiến tranh lúc đầu hắn gặp ở Thịnh Sơn thành đã tàn khốc, hình tượng huyết nhục chồng chất kinh khủng kia. Giẫm trên những vũng máu thịt, ngươi thậm chí còn có thể cảm nhận được những thứ kia đã từng hoạt bát ấm áp. Mà đó vẻn vẹn chỉ là một trận chiến trường thậm chí không coi là cỡ nhỏ .
Thời gian sau đó ở Bắc Cảnh, hắn có thể chân chính nhìn thấy mộ huyện của vạn người, thậm chí mười vạn người.
Đang nghĩ ngợi, bảy tiếng chuông vang to rõ vang vọng toàn bộ Bắc Phong thành.
Thương phó tướng rất tự nhiên nhìn về phía thành nam.
Mà Hứa Nguyên cũng theo đó nhìn lại.
Đúng như Lý Thanh Diễm dự đoán, Man tộc bắt đầu phản kích ở phía thành nam bọn hắn.
Chỉ là bụi mù bị "Tế nhật" bên kia thả ra bỗng nhiên bị một trận kình phong cường đại đánh ra một lỗ thủng to lớn, sương mù cao cao bốc lên, thậm chí lấn át tường thành cao ngất.
Đứng cao nhìn xa, dựa vào Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết giúp tầm mắt tăng thêm, Hứa Nguyên lờ mờ có thể trông thấy hộ thành đại trận của Nam Thành bên kia rõ ràng lấp lóe trong chớp mắt.
Sau đó,
Ầm ầm ——
Ầm ầm ——
Ầm ầm ——
Giống như Địa Long xoay người, tường thành cứng cỏi bắt đầu run nhè nhẹ.
Tròng mắt Hứa Nguyên nhìn đá vụn trên lầu cửa thành run run, chân mày hơi nhíu lại:
"Đây là..."
Thanh âm Thương phó tướng mang theo ngưng trọng:
"Băng Thú Cự Tượng, tên điên Man Vương kia, vậy mà trực tiếp vận dụng Băng Thú Cự Tượng."
Hứa Nguyên hơi suy nghĩ, trong gió rét thở ra một ngụm sương trắng, hỏi:
"Bình thường khi công thành bọn hắn sẽ không vận dụng?"
"Không, nếu không dùng Băng Thú Cự Tượng, Man tộc rất khó công phá tường thành, loại cự tượng này đối với Man tộc mà nói là cực kì trân quý, số lượng hết thảy cũng chỉ đếm trên hai bàn tay."
"Ý của Thương phó tướng ngươi là Man tộc khi công thành trước tiên sẽ lấy mạng người tiêu hao?"
"Vâng."
Thương phó tướng nhẹ gật đầu:
"Vùng đất nghèo nàn, vật tư thiếu thốn, bọn mọi rợ này chỉ cần thừa dân số nhất định phải tiêu hao trong chiến tranh, mà cự tượng thì khác biệt, đây là công thành lớn nhất bọn hắn khi xuôi nam ỷ vào, nhưng cũng trả một đại giới cực lớn."
Thần sắc lộ một vòng suy tư, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng:
"Thương phó tướng, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Cái gì?"
Mắt Thương phó tướng mang chút kinh ngạc.
Hứa Nguyên hơi châm chước dùng từ, thấp giọng hỏi:
"Man tộc mặc dù không phải Nhân tộc ta, nhưng cũng có trí tuệ, vượt qua núi non trùng điệp đi đường vòng mà đến, tinh thần của bọn hắn cũng không nhất định rất ổn, nếu ngươi là Man Vương sẽ xử lý Vũ Nguyên tập doanh như thế nào?"