Hứa Nguyên cười đánh gãy lời nàng:
"Nếu như đổi lại những vị vương của Man tộc trước kia, mấy tháng trước khi chiếm được đại tiện nghi của Đại Viêm chúng ta như thế, hiện tại đoán chừng đã sớm thừa dịp bão tuyết thiên tai này yểm hộ chạy trốn tới cực hắc chi địa ở phương bắc rồi, nhưng bây giờ vị dị vương Man tộc này lại khác, là bởi vì thao lược, dã tâm của hắn quá lớn mới có thể để cho phụ thân ta có thể thao túng hắn."
Nói đến đây, Hứa Nguyên nhịn không được cười nhẹ một tiếng, nâng một ngón tay:
"Hiện tại ta cũng vậy, chỉ cần ta cho Vị dị vương Man tộc kia một con đường từ quân cờ nhảy khỏi thế cuộc trở thành kỳ thủ, dù con đường này có tỷ lệ thành công cực kỳ bé nhỏ, hắn cũng sẽ biến thành một con chó nghe lời, liều mạng giúp chúng ta cắn những tông môn kia."
"."
Đôi mắt Lý Thanh Diễm lấp lóe trong chớp mắt:
"Ngươi có thể xác định Man Vương sẽ công kích tinh nhuệ những tông môn kia?"
Hứa Nguyên lắc đầu, nhưng lại cười nói:
"Không thể xác định, nhưng ta sẽ để cho người mà ta lưu lại trong thành đi tiếp xúc vị Man Vương kia."
Lý Thanh Diễm trầm ngâm trong chớp mắt, hỏi:
"Ngươi không sợ bị phản?"
Hứa Nguyên lắc đầu:
"Đương nhiên không sợ."
"."
Nghe vậy, suy nghĩ trong đầu Lý Thanh Diễm vận chuyển nhanh chóng.
Mà lúc này, Hứa Nguyên chợt xích lại gần khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc của nàng:
"Thanh Diễm, ta cũng vừa mới nói, phụ thân ta đã dạy cho ta làm thế nào để dùng đại thế biến địch nhân thành chó của mình, không bột đố gột nên hồ, người có hùng thao vĩ lược cũng chạy không thoát hạn chế vật chất cơ sở."
Nói xong, hắn chỉ một cánh tay về phương bắc xa xôi:
"Cho dù Man tộc ở cực hắc chi địa cực kì hiếu chiến, dùng hết thảy tài nguyên phát triển quân bị, cũng không có khả năng hơn được tài nguyên màu mỡ của mười bốn châu Trung Nguyên, đây là quá trình một cường giả mạnh thì càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng yếu. Trăm ngàn năm trước, Man tộc còn có thể chính diện cứng đối cứng với biên quân Đại Viêm, mà bây giờ thì sao? Chỉ cần tướng lĩnh thống soái không phải ngu đến mức không ai ngu bằng, với số lượng quân tốt ngang nhau, Man tộc sẽ không đánh lại được biên quân Đại Viêm chúng ta."
"Vị dị vương Man tộc kia muốn thống lĩnh Man tộc lấy yếu thắng mạnh, đại nghiệp muốn xuôi nam của hắn, hắn nhất định phải đi con đường ta an bài cho hắn."
Lý Thanh Diễm nhìn ý cười trong mắt của hắn, cũng không thèm để ý khoảng cách hai người gần như muốn hôn nhau:
"Ngươi không lo lắng tông môn bên kia mở ra điều kiện với Man tộc?"
"Tông môn ra điều kiện?"
Hứa Nguyên liếc qua người bên cạnh, tiến đến bên tai của nàng nói khẽ:
"Điều kiện tông môn cho Man tộc nhiều nhất cũng chỉ là tặng một vùng Hầu Đình huyện cho Man tộc, mà đại giới phải trả là nhường Bắc Phong thành, Thanh Diễm ngươi hẳn phải biết điều này đại biểu cho cái gì a?"
Trong tim Lý Thanh Diễm nhấc lên gợn sóng, chợt phát hiện Hứa Nguyên trước mắt có chút lạ lẫm:
"Đại biểu…. Man tộc lại quay về dáng vẻ lúc ban đầu."
"Đúng thế."
Hứa Nguyên lo lắng thở dài:
"Nếu như dựa theo con đường tông môn đi, cho dù Man tộc ngăn Bắc Phong quân và Hắc Lân quân ở Hầu Đình huyện, thậm chí là thành công mạo hiểm bao vây tiêu diệt toàn bộ, Man tộc cùng lắm cũng chỉ quay lại dáng vẻ lúc ban đầu, muốn xuôi nam bọn hắn lại phải đánh tinh nhuệ ở Bắc Phong thành một lần nữa, hơn nữa… "
"Hơn nữa Man Vương không dễ dàng tin tưởng tông môn?"
Lý Thanh Diễm bỗng nhiên chen vào nói.
Hứa Nguyên nhíu mày, nàng quả thông minh, một chút liền rõ ràng.
Mắt phượng Lý Thanh Diễm híp lại, thấp giọng nói bổ sung:
"Một khi tông môn có lưu lại một bộ phận binh lực ở Hầu Đình huyện, vậy toàn bộ chủ lực Man tộc sẽ trực tiếp bị vây quanh ở giữa Hầu Đình huyện và Bắc Phong thành."
Hứa Nguyên mỉm cười:
"Cho nên lúc trước ta mới nói, thời điểm Man tộc đi đường vòng thành nam Bắc Phong, đại thế Bắc cảnh cũng đã triệt để định hình.
"Vị dị vương Man tộc kia muốn thắng nhất định phải một con đường đi đến cùng, tiêu diệt bảy mươi vạn tinh nhuệ của Đại Viêm ta ở Bắc cảnh, hơn nữa phải thành công chiếm cứ được quan ải Bắc Phong thành này. Mà ta cho hắn cơ hội này, cho nên tất nhiên hắn sẽ trở thành một con chó của Hứa Trường Thiên ta."
Dứt lời, yên lặng.
Nửa ngày sau,
Lý Thanh Diễm bỗng nhiên nhón chân lên, vóc người cao gầy tiến tới bên cạnh tai của
hắn, thanh âm không mang theo bất kỳ tâm tình gì:
"Phò mã. Ngươi để lại những Nguyên Tinh kia lúc vừa mới bắt đầu chính là chuẩn bị cho vị Man Vương kia?"
Hứa Nguyên nghe vậy hơi lùi lại phía sau một bước, mắt phượng hẹp dài híp lại thành hai khe hở, cũng không phủ nhận:
"Ngươi có thể phát hiện vị trí những Nguyên Tinh này, không có đạo lý vị dị vương Man tộc kia lại không phát hiện được."
"Không sợ hắn dùng Nguyên Tinh để làm những chuyện khác?"
"Yên tâm, chỉ cần có một tia dị động, những Nguyên Tinh kia sẽ tự bạo."
"."
Hai người đều không nói tiếp.
Nàng nhìn hắn, nhìn phần môi mang ý cười của hắn, nhìn khinh thường trong mắt của hắn, ánh mắt dần dần cảnh giác.
Lý Thanh Diễm xưa nay không tin tưởng những thứ gọi là đồn đại.
Những ngày này ở chung, đánh giá của nàng đối với hắn không cao không thấp.
Hắn đúng là một tên hoàn khố, nhưng còn xa so với Tam công tử có lòng dạ theo như đồn đại.
Có điều so với những công tử thế gia khác được thế gia bồi dưỡng ra kia, cách làm người và độ lượng của hắn xem như trung quy trung củ, cũng không khiến cho người ta kinh diễm.
Nhưng vào giờ khắc này, biểu hiện hoàn khố, biểu hiện bất cần đời, thậm chí hắn còn biểu lộ sắc tâm đối với nàng những ngày này, trong thời khắc này lại bắt đầu sinh ra kẽ nứt.
Nàng bắt đầu không cách nào nhìn thấu hết thảy con người hắn, bắt đầu hoài nghi hết thảy bây giờ hắn phải chăng đều là ngụy trang.
Gió tuyết im ắng, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng:
"Làm sao? Vũ Nguyên điện hạ của ta đang sợ sao?"
"A "