Hứa Hâm Dao trầm mặc nhìn chằm chằm Khương Hà mấy giây, từ trong trữ vật giới lấy ra một viên tinh cầu đường kính chừng nửa thước cầm trong tay:
"Đây là cái gì?"
Khương Hà có chút nghẹn lời, đôi mắt vô thức đảo ánh mắt, ngượng ngùng nhỏ giọng:
"Tế Nhật."
"Bên trong sử dụng vật liệu gì? Loại trận văn nào?"
Hứa Hâm Dao cắn môi:
"Ta nhớ sư phó ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không biến thứ đồ vật này thành quân dụng."
Khương Hà ho nhẹ một tiếng, ý đồ muốn đổi chủ đề, thấp giọng nói:
"Hâm Dao, vi sư đã rất lâu chưa gặp lại ngươi "
Hứa Hâm Dao hít mũi một cái, bên trong con ngươi thanh tịnh có chút đỏ lên, hỏi:
"Sư phó, bây giờ thứ chiến sự Bắc cảnh cần hẳn là loại Vân Khí Đạn mà ngài đã đổi lại kia chứ không phải cái gọi là Tế Nhật này, Cách Vật Viện chế tạo nhiều Tế Nhật như vậy là muốn làm gì chứ?"
Khương Hà nhìn qua đồ nhi bây giờ đã trở thành cô nương duyên dáng yêu kiều, thở dài:
"Hâm Dao. Việc này không có liên quan gì với ngươi."
Hứa Hâm Dao rủ đôi mắt xuống, móng tay bấm vào lòng bàn tay:
"Hơn hai mươi rương tổng cộng hơn ba trăm viên Tế Nhật, Cách Vật Viện chúng ta hẳn là không chỉ chế tạo bằng ấy?"
"."
Đầu ngón tay Khương Hà run rẩy, đưa tay muốn kiểm tra đầu đồ nhi, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại giữa không trung.
Nửa ngày sau, Khương Hà thu tay về, nếp nhăn trên mặt mũi già nua giống như sâu hơn một chút, nhẹ gật đầu:
"Ừm, tướng quốc đại nhân yêu cầu Cách Vật Viện chúng ta chế tạo một nghìn viên Tế Nhật, bây giờ đã giao phó bảy phần cho Hắc Lân Quân, mấy phần Hâm Dao ngươi thấy là phần cuối cùng."
Hứa Hâm Dao nghe vậy tâm thần khẽ giật mình, thanh âm mang theo một chút run rẩy:
"Vận chuyển về Bắc cảnh rồi?"
"Đúng vậy, bây giờ những Tế Nhật kia đã theo xe ngựa chẩn tai của triều đình vận chuyển về Bắc cảnh rồi."
Lần trả lời này rất thẳng thắn, nhưng âm sắc ôn nhuận, không giống thanh âm già nua của Khương Hà kia.
Ánh nắng chiếu rọi xuống, một đạo thân ảnh áo xanh bồng bềnh hạ xuống, nhìn thiếu nữ áo lam.
Hứa Hâm Dao nghe tiếng liền ngước mắt, nghênh tiếp ánh mắt ôn nhu của nam tử kia, trong mắt ánh lên tia phức tạp, thấp giọng khẽ gọi:
"Đại ca."
Hứa Trường Ca cong mắt cười yếu ớt:
"Hâm Dao, đã lâu không gặp, phụ thân rất nhớ ngươi, trước tiên đi theo vi huynh về nhà đi."
Hứa Hâm Dao nhếch môi không trả lời.
Khương Hà "Tê" một tiếng, có chút bất mãn nói:
"Hứa Trường Ca, lão đầu tử ta còn chưa có cùng đồ nhi nhà ta…. "
"Được a, ta cũng rất muốn gặp phụ thân."
"."
Khương Hà há to miệng.
Hứa Hâm Dao quay về phía Khương Hà hạ thấp người thi lễ:
"Sư phó. Ngày mai Hâm Dao lại đến gặp ngài."
Dứt lời, Hứa Trường Ca nhìn Khương Hà lễ phép nhẹ gật đầu, vận khí ôm lấy Hứa Hâm Dao phi thân rời đi.
Một thân một mình đứng tại chỗ, Khương Hà nhìn thân ảnh trên bầu trời thật lâu, cảm xúc mất mát hóa thành một tiếng thở dài.
Một đường không nói chuyện, Hứa Trường Ca trực tiếp không coi ai ra gì vượt qua khu vực cấm bay trên không Đế An, mang theo Hứa Hâm Dao đáp xuống bên trong Phủ Tướng Quốc to lớn.
Đi vào trong nội viện, nhìn bố cục quen thuộc không đổi trong nhà, thần sắc sầu mi khổ kiểm của Hứa Hâm Dao hơi giãn ra, sau khi nhìn bốn phía một vòng, nàng nhẹ giọng hỏi:
"Đại ca, phụ thân còn chưa quay trở lại sao?"
Hứa Trường Ca chậm rãi đi về phía trước, khẽ vuốt cằm cười nói:
"Hôm nay phụ thân người vào cung diện thánh, có thể sẽ quay về trễ một chút."
"A… "
Hứa Hâm Dao nghe vậy vô thức nhìn về phía căn biệt viện thứ hai phía bên phải chính đường một cái, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy tam ca hắn đâu?"
"."
Hứa Trường Ca nghe vậy trầm mặc.
Hứa Hâm Dao nhìn thấy thần sắc này của đại ca, trong mắt mang theo mỉm cười, mấp máy môi mắng:
"Tam ca hắn không phải lại giữa ban ngày đã chạy tới gánh hát chứ?"
Hứa Trường Ca yên lặng cười một tiếng, đôi mắt hẹp dài mang theo một vòng ý cười phức tạp, lắc đầu ôn nhu nói:
"Không có, bây giờ hắn không có ở đế kinh."
"Không ở đế kinh?"
Trong mắt Hứa Hâm Dao lộ ra một vòng kinh ngạc.
Nàng quay về đế kinh mục đích chính là vì muốn chế tác một bộ phòng thân linh giới giống trên người nàng cho Hứa Nguyên.
"Trường Thiên đi Bắc cảnh rồi, bây giờ hẳn là đang ở Bắc Phong thành."
"."
Hứa Hâm Dao sững sờ nhìn chằm chằm huynh trưởng:
"Tam ca hắn tu vi yếu như vậy, không gặp nguy hiểm chứ?"
Hứa Trường Ca thở ra một hơi, nhìn phương bắc xa xa, nói nhỏ:
"Bắc Phong thành bị luân hãm."
"."
Con ngươi Hứa Hâm Dao có chút co rụt lại, bỗng nhiên cảm giác hô hấp có chút khó khăn, an tĩnh rất lâu, có chút luống cuống:
"Bắc Phong thành… Bắc Phong thành tại sao lại bị luân hãm, nơi đó…nơi đó không phải có hộ thành trận pháp sao a."
"Tông môn thấy chết không cứu, cho nên bị luân hãm."
Mắt Hứa Trường Ca lộ ra âm lãnh, nhưng thời điểm nhìn về phía Hứa Hâm Dao thần sắc lập tức lại trở nên nhu hòa, lên tiếng trấn an nói:
"Phụ thân sẽ không tùy ý vào cung diện thánh, đợi hắn trở về hẳn là sẽ có thể biết tình hình gần đây của tam ca ngươi."
"A… "
Hứa Hâm Dao trầm thấp đáp, nắm đấm dưới ống tay áo nắm chặt:
"Tam ca…. Tam ca thông minh như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì."
"Vi huynh cũng cảm thấy như vậy."
Nói xong, thấy Hứa Hâm Dao vẫn còn mang theo thần sắc hoảng hốt, Hứa Trường Ca trầm mặc trong chớp mắt, cứng ngắc bắt đầu nói sang chuyện khác:
"Được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa, nói với vi huynh một chút kiến thức du ngoạn những năm này của muội a "