"Nhưng từ sau khi mượn tình báo vị cao tầng tướng phủ đánh tan ba mươi vạn biên quân, có lúc bản vương lại nghĩ, bước chân Thánh tộc chúng ta xuôi nam có phải quá nhanh rồi hay không."
"Quá nhanh?"
"Đúng vậy a, quá nhanh."
Dị vương Man tộc thấp giọng lặp lại.
Trát Da chần chờ:
"Vương, trước đây ngươi không phải đã nói, nếu không mượn cơ hội này xuôi nam, trăm năm, mấy trăm năm sau Thánh tộc ta cũng không đủ sức đánh với Đại Viêm a?"
Dị vương Man tộc cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay độc thừa của chính mình, nhìn đường vân thần bí bên trên lớp biểu bì:
"Không, ý tứ của bản vương là chúng ta đã sai lầm khi đoán chừng mâu thuẫn giữa vương đình Đại Viêm những cái được gọi là tông môn kia, giữa bọn hắn không hề hòa hoãn giống như mặt ngoài nhìn qua như vậy, ngược lại, giống như đã đi đến tình trạng không chết không thôi, ba mươi vạn tinh nhuệ làm lễ vật, nói đưa liền đưa."
Nói đến đây, dị vương Man tộc đứng ở cửa động thở dài một tiếng:
"Nếu như bản vương có thể sớm một chút nhìn ra điểm này, có lẽ thời gian Thánh tộc xuôi nam sẽ càng trễ một chút, đến lúc đó khả năng nhận trở ngại cũng sẽ ít đi rất nhiều, cũng sẽ không có phong hiểm lớn như thế."
Dị vương Man tộc chậm rãi đảo đôi mắt, nhìn Trát Da phía sau, thấp giọng nói:
"Trát Da, đề nghị lúc trước của ngươi là đúng, thời điểm Bắc Phong quân và Hắc Lân quân lên phía bắc, chúng ta nên thấy nước xiết liền lui, quay lại cực hắc chi địa tiêu hóa chiến quả thu hoạch được mấy năm nay."
"Đại Viêm nội loạn, mà Thánh tộc ta nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi cho Đại Viêm bọn hắn suy nhược vì nội loạn, Thánh tộc lại xuôi nam thì sẽ nhẹ nhõm rất nhiều. Thậm chí, so với mượn nhờ bão tuyết thiên tai này còn muốn nhẹ nhõm hơn."
"."
Ánh mắt Trát Da có chút phức tạp:
"Vương, nếu như Đại Viêm không có quân giới thiên tượng kia, quyết sách của ngài không có khả năng khiến cho Thánh tộc thất bại."
Dị vương Man tộc chú ý tới ánh mắt của hắn, giọng mang bất đắc dĩ:
"Tạo hóa trêu ngươi, bây giờ nói những chuyện này đã trễ rồi, bản vương đánh giá quá cao chính mình, cũng quá tin tưởng phán đoán của mình đối với toàn bộ đại cục, bây giờ toàn bộ đường lui của Thánh tộc chúng ta đã bị cắt đứt, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ đến khi Vũ Nguyên vội vàng phát sinh kịch biến, khi ấy tùy thời mà động."
Trát Da nhìn bằng hữu quen thuộc trước mắt, trong gió tuyết trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói:
"Vương, ta hiểu được."
Lúc này dị vương Man tộc lại bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo vẻ nhẹ nhõm:
"Lo lắng của ngươi bản vương có thể hiểu được, Vũ Thành Hầu Đại Viêm đúng là một đại nhân vật, nhưng bên trong cực hắc chi địa không phải còn có Ách Cát ở đó sao? Gia hỏa này thế nhưng là người thông minh nhất trong ba người chúng ta, coi như Vũ Thành Hầu thật tìm được Thánh Thành, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp rút lui con dân bên trong Thánh Thành. Chỉ cần con dân được bảo vệ, Thánh Thành chỉ là một tòa thành, có thể xây lại."
Cực hắc chi địa, liếc nhìn lại là một nơi hắc ám mênh mông bát ngát, nơi này không có chút ánh sáng nào, ở nơi đen nhánh này phảng phất giống như vĩnh hằng.
Nhưng giờ phút này bên trong quân trận Đại Viêm nổi lên thần quang cơ hồ chiếu sáng toàn bộ một nửa chân trời.
Một tòa thành trì có chút vĩ ngạn đứng trong hạp cốc, đứng dưới quân trận Đại Viêm giống một tiểu hài bị lột quần áo.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, bên trong thành hỗn loạn một mảnh, vô số thi thể Man tộc chồng chất như núi.
Khác biệt với những Man tộc khôi ngô kia, thi thể nơi này có vẻ hơi thấp bé, trong đó đại bộ phận thậm chí ngay cả lớp biểu bì chống lạnh cũng còn chưa mọc ra.
Man tộc thượng võ, nữ tử thành niên của Man tộc cũng có sức đánh một trận.
Trong thành bị phá, dưới tổ chức của tướng lĩnh lưu thủ, quân đội Man tộc tổ chức di tản rút lui ra phía ngoài thành.
Nhưng Vân Khí Đạn phóng thích đã xua tan tuyết mây xung quanh,
không có tuyết sương mù che giấu, bạch giáp của kỵ binh hạng nặng Bắc Phong quân giống như liêm đao tử thần, một đao lại một đao không ngừng cắt bộ đội chạy nạn bọn hắn.
"."
Từ khi đánh vào trong thành, Ngưu Diệp Thanh không biết mình đã giết bao nhiêu Man tộc.
So với nội chiến bình định mà hắn đã từng trải qua khác biệt rất lớn, sau khi đánh vào trong thành hắn căn bản không cần phân rõ bách tính hay quân nhân, chỉ cần thấy được thứ gì có thể động liền có thể một đao chém tới.
Đây là một trận đồ sát không cân sức.
Giết.
Giết.
Giết.
Linh đao trong tay đã cong lưỡi đao, phía trên bạch giáp nhiễm máu đen phá lệ dễ thấy, đợi đến khi hắn hoàn hồn, ánh mắt chiếu tới, bên trong tòa thành này tất cả đều là thi thể.
Ngưu Diệp Thanh trầm mặc du đãng trên đường phố trong thành trì, ngoại trừ đồng bào chấp hành mệnh lệnh quét đến ra, bốn phía đường đi cơ bản đã không có vật sống.
Nhưng đây vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu.
Mệnh lệnh của Hầu gia là không để lại người sống, đồ thành.
"Ầm!"