Những lời nói chắc chắn truyền vào trong tai Hứa Nguyên, khóe miệng của hắn kéo ra, bởi vì hắn quả thực sắp không chịu đựng nổi nữa.
Dung Thân và Ngưng Hồn chênh lệch cực lớn.
Cũng bởi vậy, chiến đấu từ khi vừa mới bắt đầu cục diện đã thiên về một bên, dù dùng loại sát chiêu Huyết Mặc ngọc này cũng gần như tạo thành một chút phiền phức đối với vị Tần giáo úy đã trải qua chiến trận này.
Khiến trường đao của hắn bị chặt cong lưỡi đao.
"Ông —— "
Mặc dù lưỡi đao bị cong, nhưng nguyên khí bọc lấy thân đao vẫn như cũ lóe ra tia sáng chói mắt, chém bổ xuống đầu Hứa Nguyên.
Nhìn thấy một đao ra sức này, Hứa Nguyên liền biết hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Nhưng đáng tiếc, hắn không có khả năng thua.
Bởi vì hắn có hack.
Suy nghĩ đến đây, vài cánh hoa anh đào lặng yên bay xuống. Đôi mắt lấp lóe hồng quang của Tần giáo úy kia tức thời lâm vào ngốc trệ ngắn ngủi, đao quang đánh xuống đồng thời dời sang phía bên cạnh Hứa Nguyên.
Mà Hứa Nguyên mượn khe hở ngắn ngủi này, triệt thoái về phía sau một bước, cõng đao quay người, một cú đá ngang lăng lệ cực điểm xen lẫn tiếng xé gió đá vào trên lồng ngực Tần giáo úy.
"Ầm!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, một thân ảnh màu trắng theo âm thanh bay ngược ra, đập vào vòng tròn vẽ bên ngoài.
nhìn công tử cẩm bào đứng độc lập ở trung tâm, nhóm quân tốt vốn dĩ đã chuẩn bị reo hò chúc mừng tức thời lặng ngắt như tờ.
Tần giáo úy. Bại trận?
Trong lúc ngạc nhiên.
"Vụt."
Vù vù một tiếng, Hứa Nguyên thu đao vào vỏ, ánh mắt liếc nhìn một vòng nhóm quân tốt tướng tá sắc mặt âm trầm xung quanh, chắp tay thi lễ, cười ha hả nói:
"Đa tạ, ngày mai lại tiếp tục, Dung Thân Tứ Phẩm Bắc Phong quân các ngươi…. "
"Ngươi thua."
Hứa Nguyên vừa mới chuẩn bị trào phúng vài câu kéo cừu hận, một giọng nữ thanh lãnh khàn khàn đột ngột từ trong đám người truyền ra.
"."
Nghe thấy lời ấy, Hứa Nguyên hơi nhíu mày, ngoái nhìn lại.
Gió tuyết vẫn như cũ, lằn ranh giáo trường vốn dĩ bị chen lấn chật như nêm cối lập tức tách ra một con đường cho người mới phát ra âm thanh.
Một nữ tử lãnh diễm mặc giáp trụ màu đỏ cùng với mấy tên thống soái chen chúc chậm rãi đi tới phía trước.
Đối mặt một giây, nàng chỉ chỉ dưới chân Hứa Nguyên:
"Là ngươi bước khỏi vạch kẻ giới trước."
Tiếng nói rơi xuống, tròng mắt Hứa Nguyên liếc qua dưới chân, thấy hai chân của hắn đã bước ra khỏi đường biên giới đã vẽ kia.
Hứa Nguyên chu môi, không nói chuyện.
Dưới ánh nhìn của vạn chúng, Lý Thanh Diễm chậm rãi đi đến bên cạnh Hứa Nguyên, trong mắt phượng mang theo vài tia ý cười, tay ngọc khẽ nâng đưa đến biểu lộ ý tứ đòi hỏi:
"Phò mã, ngươi không phải muốn trốn nợ đấy chứ, quỵt nợ trong quân đội, bản cung có thể không bảo vệ ngươi nha."
Dứt lời, quân tốt xung quanh nghe thấy công chúa giúp bọn hắn nói chuyện, đang muốn
cùng kêu lên thúc giục, Hứa Nguyên trợn trắng mắt, trực tiếp từ trong trữ vật giới lấy ra một cái rương lớn, "đông" một tiếng nện ở trên mặt đất, một khuôn mặt đau xót nói:
"Được rồi được rồi, đừng thúc, các ngươi đòi mạng a, bản công tử nói lời giữ lời, cho các ngươi là được chứ gì."
Dứt lời,
Hứa Nguyên tiện tay vung lên mở nắp rương ra, trong đó hiện ngân trắng bóng cơ hồ có thể lóe sáng mù mắt người.
Lý Thanh Diễm liếc qua, chắp tay thi lễ, cười nói:
"Bản cung đa tạ Tam công tử đã tặng vạn lượng bạc trắng a."
Trầm mặc trong chớp mắt, quân tốt xung quanh nghe thấy lời ấy, vui vẻ ra mặt cùng nhau gọi:
"Tạ Tam công tử tặng vạn lượng bạc trắng! !"
"Tạ Tam công tử tặng vạn lượng bạc trắng! !"
"Tần giáo úy thắng! !"
"Tần giáo úy thắng! !"
quân tốt Bắc Phong cùng lên tiếng hò hét chấn thiên động địa, trong tiếng hò hét này, Hứa Nguyên đen mặt rời đi, trong lúc đó còn nghe được một vài giáo úy trêu chọc:
"Hứa công tử, ngày mai còn tiếp tục không a?"
"Ngậm miệng, hôm nay là các ngươi vận khí tốt, ngày mai tiếp tục."
"Hứa công tử, đừng nóng vội a, có chơi có chịu thôi mà."
"."
Hứa Nguyên không nói nữa đen mặt trực tiếp rời đi.
Ra khỏi võ đài, trở lại trong xe ngựa, trong chớp mắt âm trầm trên mặt Hứa Nguyên lập tức biến mất, ném người lên giường êm, khóe môi ngậm lấy một nụ cười như có như không.
Một lát sau, cửa xe bị kéo ra, một sợi hương thơm của nữ tử truyền vào chóp mũi, Hứa Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:
"Như thế nào?"
Lý Thanh Diễm gọn gàng linh hoạt đi đến chỗ trống trên giường Hứa Nguyên ngồi xuống nói:
"Đa tạ."
Hứa Nguyên liếc qua đường cong trên lưng nữ tử được trang phục màu đỏ phác hoạ ra, cười nói:
"Cảm ơn là lời nói vô dụng nhất trên đời này, ngôn ngữ tay chân mới là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới này, Thanh Diễm ngươi thấy thế nào?"
"."
Yên tĩnh mấy giây, Lý Thanh Diễm hừ cười một tiếng, thanh tuyến sàn sạt:
"Bản cung còn tưởng rằng ngươi chỉ đi giết thời gian."
Đổi chủ đề.
Không bị lắc lư, không đáng yêu chút nào.
Tưởng niệm tảng băng lớn.. ngày thứ n.
Trong lòng oán thầm một câu, Hứa Nguyên liền ngước mắt nhìn trần nhà thuận miệng trả lời:
"Man quân tập kích quấy rối thời gian dài khiến cho quân tâm đã có chút rung chuyển, thân phận này của ta làm cái bia ngắm không thể thích hợp hơn, cho bọn hắn phát tiết một chút, vừa vặn sục sôi quân tâm."
Dừng một chút, hắn thở phào một hơi, thanh âm khẽ nhếch thở dài:
"Có điều mấy thứ ta cho đều là chân kim bạc trắng a, ta nghe những tướng tá kia nói, ngài trước đây đều là thưởng phạt phân minh, bây giờ phò mã ta cũng đã nỗ lực bỏ ra đại giới lớn như thế, công chúa thế mà còn keo kiệt như vậy?"