Trải qua vạn năm, những người này lại có thể bảo tồn tin tức liên quan tới mặt đất, thật không dễ dàng.
Dung nhan thanh lệ dưới khăn che mặt của Tư Mệnh miễn cưỡng cười cười, một đôi mắt sáng hiện lên một chút do dự, ướm lời nói:
"Mong rằng hai người các hạ không cần trong thành tuyên dương việc này."
Lý Thanh Diễm hừ cười một tiếng, anh táp gật đầu:
"Đây là tất nhiên."
Tư Mệnh nghe vậy nói lời cảm tạ, lập tức lên tiếng lần nữa, thanh âm cưỡng chế duy trì bình tĩnh:
"Hai vị, không biết mặt đất… "
"Uy, ngươi định để chúng ta đứng ở chỗ này nói chuyện?"
Lúc này Hứa Nguyên rốt cục mở miệng nói chuyện, nhìn đôi mắt lộ ra kích động của nữ tử, cười nhẹ nói:
"Mặc dù các ngươi ở chỗ này vạn năm, nhưng hẳn là cũng hiểu được một chút đạo đãi khách a?"
"."
Tư Mệnh nhìn nam tử tuấn mỹ đột nhiên đánh gãy lời nàng, đại mi hơi nhíu, vô thức liếc Lý Thanh Diễm một chút.
"."
Hứa Nguyên nhìn thấy phản ứng của đối phương, trong lòng hơi thở dài một cái.
Mẹ nó, quả nhiên là nữ nhân này.
Bạch Mộ Hi, yêu thích vũ lực đến cực đoan, loại cường đạo xem nhân sinh như hẩu từ.
Nữ nhân thích ban ngày, chán ghét đêm tối, mỗi ngày sáng sớm đều sẽ đứng ở bờ biển nhìn tia nắng ban mai dâng lên.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là địa điểm nữ nhân này đăng tràng trong «Thương Nguyên» căn bản không phải ở địa cung tĩnh mịch mà là tại một chỗ bến cảng eo biển cảnh nội Đại Viêm.
Lý Thanh Diễm phát giác ra dị dạng của Hứa Nguyên, trong lòng thấy kỳ quái có chút buồn cười truyền âm nói:
"Ngươi sẽ không vì nữ nhân này khinh thị mà tức giận đấy chứ?"
Hứa Nguyên ngước mắt cười cười truyền âm lại:
"Tất nhiên không phải, trong tuyệt cảnh này bất luận nam hay nữ đều sẽ thích cái mạnh, với tu vi này của ta, nàng xem thường ta là rất bình thường."
"Vậy tại sao ngươi còn lộ ra vẻ mặt này?"
"Bởi vì chỗ lối ra trong tình báo của tướng phủ chúng ta có khả năng không tồn tại."
"."
Lý Thanh Diễm.
Chỉ có một khả năng có thể khiến cho Bạch Mộ Hi không nên xuất hiện ở địa cung tĩnh mịch lại xuất hiện ở đây.
Chỗ lối ra trong trí nhớ Hứa Nguyên đại khái là xuất phát từ chỗ Bạch Mộ Hi trước mắt này vì chạy khỏi địa cung mà phá ra.
Nhưng nhìn bộ dáng kích động của Mộ Hi khi thấy hai kẻ ngoại lai bọn họ liền biết nữ nhân này căn bản còn chưa bắt đầu trù bị kế hoạch ra ngoài.
Bọn hắn đến sớm.
Không có phương pháp "Trốn học" đơn giản nhất.
Nhưng không sao, hắn còn có phương thức “Trốn học” khác.
Hơn nữa nếu như bất đắc dĩ còn có thể thông qua phương thức giao dịch mượn nhờ lực lượng vị dị vương Man tộc kia trực tiếp đánh xuyên qua địa cung tĩnh mịch này.
"."
Trong lúc Hứa Nguyên suy tư, ba người đã yên lặng mấy giây.
Ánh mắt Bạch Mộ Hi không ngừng dò xét trên người Hứa Nguyên và Lý Thanh Diễm.
Cuối cùng vẫn là Lý Thanh Diễm mở miệng phá vỡ trầm mặc trước:
"Tư Mệnh, vị này là chủ soái của bản cung, hai người chúng ta lấy hắn làm chủ."
"."
Bạch Mộ Hi nghe nói lời ấy ánh mắt có chút không hiểu.
Nàng không hiểu tại sao một cường giả như thế lại nghe lệnh của một kẻ yếu.
Hứa Nguyên ngược lại rất rõ ràng tư duy Logic của nữ nhân này, khẽ cười một tiếng nói:
"Tư Mệnh, mặt đất không phải lòng đất, tu vi cao thấp cũng không thể quyết định hết thảy, hiểu không?"
Đôi mắt Bạch Mộ Hi sáng lấp lóe chỉ trong chốc lát, hai tay áo rộng khép lại, khom người thi lễ một cái:
"Đã như vậy, bản quan thất lễ, mời hai vị đến thần cung một chuyến."
Lý Thanh Diễm cũng không buông lỏng cảnh giác, truyền âm với Hứa Nguyên:
"Trường Thiên, ngươi biết Thần cung này a?"
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, trong đầu nhớ lại những pho tượng quỷ dị trong «Thương Nguyên», thấp giọng trả lời:
"Tư Mệnh là nữ vu tự xưng là Nghênh Thần, sinh tồn ở loại địa phương này dù sao cũng phải có chút tín ngưỡng và hi vọng, cái gọi là thần đoán chừng cùng là một khái niệm như Man Thần của Man tộc."
Dừng lại trong chớp mắt hắn lại truyền âm nhắc nhở:
"Đúng rồi, Thanh Diễm, ngươi không cần lo lắng nàng sẽ ra tay với chúng ta, tu vi nữ nhân này không đến Nguyên Sơ, khí tức tán dật ra hơn phân nửa đến từ mặt dây chuyền bảo thạch trên ngực nàng kia, nếu như động thủ ngươi chú ý một chút thì nàng tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của ngươi."
"."
Lý Thanh Diễm nghe được tình báo này nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một vòng cổ quái.
Nàng hiện tại rất hoài nghi nơi phát ra tình báo của đối phương có phải đang lừa dối nàng hay không.
Hơn nữa, tên đáng chết này thay đổi tình báo xoành xoạch, thuyết minh hoàn mỹ cái năng lực gọi là đem tín nhiệm hóa thành lo lắng.
Phía trước vừa mới nói tin tức của hắn không quá rõ ràng về thành trì dưới đất này, hiện tại lại đột nhiên tuôn ra một thông tin lớn như thế.
Thở dài một tiếng, ánh mắt Lý Thanh Diễm bất đắc dĩ:
"Được rồi, bản cung biết."
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng:
"Thanh Diễm, ngươi yên tâm."
Lý Thanh Diễm cong mắt đánh gãy:
"Bản cung đương nhiên yên tâm, không ra ngoài được thì chính là tuẫn tình cũng một chỗ với Trường Thiên ngươi. Nha, bản cung ngược lại cũng không bài xích loại phương thức tử vong này ~ "
Nghe giọng nàng mang ý cười, Hứa Nguyên cũng không thật sự cho rằng Lý Thanh Diễm đây là yêu hắn.
Cái gọi là "Tuẫn tình" trong miệng công chúa này đại khái chỉ là nói cho hắn biết Lý Thanh Diễm nàng đã chuẩn bị xong chết ở chỗ này.
Có thể để cho một nữ nhân có được gần như tất cả phẩm chất của một tướng lĩnh ưu tú nói ra lời này, chỉ có thể đại biểu thái độ nàng bi quan cực đoan đối với hành động tiếp theo của hắn.