Tê. Không thể nào?
Trong đầu hiển hiện thân ảnh của Thiên Diễn, trầm ngâm suy tư nhưng không có bất cứ ký ức liên quan gì hiện lên.
Lý Thanh Diễm cũng nhíu nhíu mày:
"Thiên?"
Hứa Nguyên thu liễm suy nghĩ ho nhẹ một tiếng lắc đầu:
"Không có gì."
Không nhớ ra được, vậy trước tiên coi như không có chuyện gì phát sinh.
"A, hừ."
Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm Hứa Nguyên hừ cười một tiếng, cũng không tiếp tục truy đến cùng:
"Không nói coi như xong, nhưng nếu như Trường Thiên ngươi muốn nạp thiếp, nhớ kỹ nói với bản cung một tiếng."
"Nói xong ngươi sẽ đồng ý?"
"Sẽ không, nhưng sẽ thuận tiện cho bản cung sớm buộc Trường Thiên ngươi vào quân doanh."
"."
Hứa Nguyên liếc mắt không thèm phản ứng nữ nhân này, đôi mắt nhìn về phía chỗ sâu cổ thành.
"."
Bạch Mộ Hi biết hai người này đang truyền âm nhưng nàng lại không cách nào dưới tình huống không làm kinh động nữ tử lãnh diễm kia mà nghe lén được.
Thấy hai người không nói tiếp nàng mới mở miệng nói:
"Hai vị, chuẩn bị vào nội thành."
"Ừm."
Hứa Nguyên trả lời:
"Đã thấy."
Cho dù lấy thị lực của bản thân hắn cũng có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa tường thành to lớn cao tới gần hai mươi trượng phía trước cách đó không xa đang lẳng lặng đứng lặng im trong hắc ám.
Bạch Mộ Hi hơi châm chước thanh tiếng nói:
"Ý bản quan là trước khi vào thành bản quan chuẩn bị cho hai vị hai kiện y phục để hai vị mặc bên ngoài áo giáp màu nâu đỏ này."
"."
Hứa Nguyên chớp chớp, liếc qua đường cong thon dài cao gầy hoàn mỹ của Lý Thanh Diễm dưới lớp giáp vi khuẩn Hắc Tử kia.
Trầm mặc trong chớp mắt, tiện tay lấy ra một kiện áo bào đen từ trong trữ vật giới ném cho nàng:
"Thanh Diễm, ngươi mặc vào."
"."
Lý Thanh Diễm đáp một tiếng tiếp nhận, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy giây:
"Nếu Trường Thiên ngươi muốn chỉ một mình ngươi nhìn, bản cung liền thỏa mãn ngươi."
Dứt lời trong tiếng hừ nhẹ của Hứa Nguyên, đường cong xinh đẹp của nàng đã bị lớp áo bào đen cồng kềnh che lấp.
Mà Bạch Mộ Hi ở một bên nhìn thấy áo bào đen đột nhiên xuất hiện kia thì ánh mắt lập tức ngưng tụ, giọng mang theo kinh ngạc:
"Đây là… trữ vật giới được ghi lại bên trong văn thư sao?"
"Ừm."
Hứa Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng, cũng mặc lên cho mình một kiện, ngược lại thấp giọng hỏi:
"Tư Mệnh, dưới lòng đất các ngươi cũng biết loại giáp trụ này?"
Dưới lớp sa mỏng, Bạch Mộ Hi nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Trong bảy thành một khi có người nào bước vào tứ phẩm liền có thể dưới sự dẫn đầu của Tế Tự tiến vào Huyết Ma quật thu được một phần huyết giáp như thế."
"Huyết giáp? Chính là "Huyết Giáp vệ" trong miệng đám quân tốt trên tường ngoại thành kia của các ngươi?"
Hứa Nguyên không hỏi thăm đối phương làm sao lại phát hiện được. Thời gian vạn năm, nhân loại trong thành của động rộng rãi này tất nhiên đã đi tìm kiếm qua vô số lần "Huyết Ma quật" mà dị quỷ chiếm cứ kia, phát hiện thảm vi khuẩn Hắc Tử có thể hình thành giáp trụ cũng không tính là lạ.
Bạch Mộ Hi gật đầu, trong con ngươi hiện lên một tia phức tạp, thấp giọng nói:
"Ừm, nhưng đó cũng là chuyện quá khứ rồi, sau khi Tế Tự chết bản quan liền cấm chỉ giáp trụ này, nếu để ngoại nhân trông thấy hoặc người nội thành trông thấy có thể sẽ gây nên phiền toái không cần thiết."
Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng:
"Bởi vì giáp trụ này thôn phệ tính mạng con người?"
"Ừm."
Đôi mắt Bạch Mộ Hi hơi có vẻ kinh ngạc, nhắc nhở Hứa Nguyên:
"Các hạ, mặc dù giáp trụ này sẽ giúp cho lực lượng người mặc mạnh lên, nhưng cho dù là cường giả tứ phẩm một khi mặc giáp trụ này vào thì tuổi thọ cũng sẽ cấp tốc rút ngắn."
"."
Lúc này Lý Thanh Diễm hơi nhíu mày truyền âm:
"Trường Thiên."
Hứa Nguyên nghe ra sầu lo trong lời nói của nàng, trực tiếp cười nói với Bạch Mộ Hi:
"Đa tạ Tư Mệnh đã nhắc nhở, giáp trụ thôn phệ sinh mệnh là bởi vì nguyên khí của Dung Thân cảnh tứ phẩm không đủ để cung ứng nhu cầu giáp trụ này, ta có Nguyên Tinh, so với nguyên khí tồn tại không nhiều."
Khí khắc kim, muốn lực lượng thì phải khắc mệnh.
"Nguyên Tinh?"
Đôi mắt Bạch Mộ Hi sáng lên trong chớp mắt:
"Thế nhưng tinh thạch kia có thể cung ứng nguyên khí?"
Hứa Nguyên thấy thế nhếch miệng cười cười hứng thú hỏi:
"Thế nào, Tư Mệnh ngươi rất muốn sao?"
Bạch Mộ Hi nhìn thấy ý cười trên khóe môi đối phương, ánh mắt trong nháy mắt bỗng nhiên ảm đạm, khép tay áo rộng lại:
"Mong rằng các hạ không hiểu lầm, bản quan không có ý cướp đoạt."
"Ta biết."
Hứa Nguyên không thèm để ý chút nào nói:
"Ý của ta là ngươi có muốn làm giao dịch với bản công tử hay không?"
"Giao dịch?"
Ánh mắt Bạch Mộ Hi nghi hoặc.
Hứa Nguyên thấp giọng nói:
"Dùng "Huyết giáp" các ngươi tích lũy được trăm ngàn năm này đổi Nguyên Tinh của ta, thế nào?"
Nếu trong thời gian ngắn bóc thảm vi khuẩn Hắc Tử quy mô lớn sẽ khiến con quái vật chỗ sâu trong Huyết Ma quật kia chú ý, nhưng nghe lời nói của Bạch Mộ Hi vừa rồi, hàng tồn của thảm vi khuẩn Hắc Tử trong thành này cũng không ít.
Chí ít hẳn là đủ để hợp thành "Lam trang".
Hắn mặc dù không dùng đến, nhưng có thể để cho Lý Thanh Diễm.
Công chúa này tu quân trận đi đại khai đại hợp cận chiến lại cực kỳ phù hợp với loại giáp trụ này.
Bạch Mộ Hi không chút nghĩ ngợi một lời đáp ứng:
"Tất nhiên có thể, chỉ là giá cả… "
Hứa Nguyên mỉm cười:
"Không vội, chúng ta đến Thần cung sẽ từ từ thương lượng."