Ý hồn tuôn ra từ bên trong thức hải, Hứa Nguyên chợt phát hiện một chuyện có chút thú vị, đưa tay đặt trên thạch bích:
"Chất liệu phổ thông trên mặt tường mật thất này tựa hồ có thể che đậy cảm giác ý hồn trình độ nhất định."
Nói xong đôi mắt Hứa Nguyên híp híp, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác.
Mặc dù là mặc kệ suy tính lợi ích ra ngoài, địa thành đều không có khả năng sẽ xuất thủ đối với hai vị "khách tới từ Thượng giới" bọn hắn.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lấy thực lực song phương so sánh, trừ phi bốn người đạt thành nhất trí cùng nhau động thủ cũng không phải là không phải đối thủ của Lý Thanh Nhiễm, nhưng nếu như có trận pháp tương trợ.
Trong lúc suy tư Hứa Nguyên vô thức dừng bước chân:
"Bên trong địa thành này lại còn có trận pháp tồn tại sao?"
"Trận pháp?"
Bước đi của Lý Thanh Diễm chưa ngừng lại, thanh tuyến khàn khàn dễ nghe mang theo ý cười:
"Trong này không phải trận pháp."
Hứa Nguyên tiếp tục dậm chân đi về phía trước:
"Không phải trận pháp. Vậy loại vật liệu xây dựng phổ thông này tại sao có thể che đậy ý hồn dò xét của ta?"
Lý Thanh Diễm ngoái nhìn, mắt phượng mỉm cười:
"Bởi vì tu vi ngươi quá yếu."
"."
Hứa Nguyên.
Lý Thanh Diễm tiện tay gõ gõ vách đá:
"Kết cấu ngàn tầng, trong cơ quan thiết kế tùy thời mà động, nếu như ý hồn của cường
độ không đủ mạnh chỉ có thể để ý hồn ở tầng ngoài bồi hồi không cách nào xâm nhập, nếu như Trường Thiên ngươi thực sự hiếu kì vẫn có thể dùng nguyên khí dò xét."
"."
Hứa Nguyên nghe vậy, đầu ngón tay trầm mặc sờ nhẹ mặt tường lạnh buốt hơi cảm ứng, hứng thú nói:
"Những cơ quan này vòng vòng đan xen, cũng xem như tinh xảo."
Lý Thanh Diễm lơ đễnh trả lời:
"Chỉ là tạo vật của phàm nhân mà thôi, loại cấu tạo tinh xảo này chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái liền bể nát."
"."
Nhờ có vị Tứ muội kia, hiểu biết của Hứa Nguyên đối với trận pháp lịch sử ngược lại cũng có một chút hiểu rõ, nhẹ giọng cười nói:
"Không thể dùng tiêu chuẩn của Đại Viêm để bình phán địa thành này, tiểu quốc quả dân, lấy loại số lượng nhân khẩu và thể lượng tu giả dưới địa thành này tìm tòi công pháp tu hành đã là cực hạn rồi, căn bản không chống đỡ nổi phụ trợ một bộ hệ thống tu hành hoàn chỉnh.
"Bọn hắn mượn nhờ lực lượng của phàm nhân đi thiết kế một vài loại cơ quan tinh xảo này đã coi như là có quyết định có tầm nhìn xa rồi, nếu như cho bọn hắn có đầy đủ thời gian cũng có thể phát triển ra cơ quan trận đạo khác hẳn ở Đại Viêm."
Nói xong Hứa Nguyên dường như cảm thán nhìn về đường hành lang phía trên cầu thang một cái, lại ý vị không rõ mà lắc đầu.
Lý Thanh Diễm cảm ứng được thần sắc của Hứa Nguyên, hơi có vẻ cổ quái liếc mắt nhìn hắn:
"Vẻ mặt này của người là đang suy nghĩ cái gì sao?"
Ánh mắt Hứa Nguyên mang theo suy tư:
"Ta đang nghĩ nếu như ta sinh ra ở bên trong địa thành dị quỷ vây quanh này thì tương lai sẽ như thế nào."
"A?"
Lý Thanh Diễm sững sờ sau đó lắc đầu cười nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ nghĩ loại chuyện nhàm chán này."
"Nhàm chán a?"
Hứa Nguyên đối với ý nghĩ của công chúa này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao
nàng vốn là một nữ tử không thích huyễn tưởng, chỉ lên phía trên có chút hứng thú cười nói:
"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được loại cứu thế trong tuyệt cảnh này không phải là một kiện sự tình rất có tính khiêu chiến a?”
"Sinh ra ở địa thành tối tăm không có ánh mặt trời này, từ lúc ngây thơ vô tri đến khi bộc lộ tài năng, lại trong quá trình mạnh lên dần dần hiểu rõ tình cảnh tộc nhân, cuối cùng hiểu rõ chân tướng trở thành cường giả mạnh nhất địa cung, trải nghiệm tuyệt vọng khi trực diện vô số dị quỷ cường đại sau đó phấn khởi tiến lên kia…. "
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."
Lý Thanh Diễm đánh gãy.
"Ừm?"
Hứa Nguyên nhẹ nghi hỏi.
"Lấy cái tập tính này của ngươi, mười mấy tuổi đoán chừng đã bị đuổi ra khỏi thành rồi, nói gì về sau nữa?"
"."
Hứa Nguyên.
"Bớt ngây thơ huyễn tưởng một chút, nghĩ thêm đến mấy thứ thực tế đi."
Dứt lời, Lý Thanh Diễm liền quay người tiếp tục đi xuống.
"."
Bị dạy dỗ một trận, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp cao lãnh từ từ đi xa kia, chép miệng, sau khi bước nhanh đuổi theo cợt nhả nói:
"Uy, ngươi có biết nữ hài tử quá mức hiện thực không có chút đáng yêu nào hay không."
"Đáng yêu?"
Mắt đỏ Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm phía dưới, thanh tuyến thanh đạm quanh quẩn:
"Người nào đó lúc trước mới nói, loại đáng yêu này không thích hợp với bản cung. Được rồi, bớt nhiều lời, đến mật thất rồi."
Theo lời nói Lý Thanh Diễm rơi xuống, một tường đá lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người, chặn cuối đường hành lang cực kỳ chặt chẽ.
Đường hành lang cầu thang chấm dứt.
Nhìn tường đá chắn ngang này, ánh mắt Hứa Nguyên hơi có vẻ cổ quái, bởi vì hắn có thể cảm ứng được thứ này không phải là thực thể mà là một đạo hư ảnh bắn ra, hư ảnh không có nguyên khí ba động.
Lại là một loại kỹ thuật khác hẳn ở Đại Viêm.
Nghĩ đến đây, hai người một trước một sau xuyên qua hư ảnh tường đá tiến vào phía dưới mật thất.
Vừa mới đi vào hai người liền lập tức đứng ở lối vào.
Chỗ mật thất này, không, nên tính là đường hầm.