Đại biểu phương hướng bồi dưỡng cho Tần Nguyên giống như Hoa Hồng và Lâu Cơ kia.
Lý Thanh Diễm nhìn khóe môi chứa ý cười của Hứa Nguyên, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói:
"Trường Thiên, kỳ thật ngoại trừ Tần Nguyên kia, bên trong địa thành này còn có một người đáng làm chi tài."
Nói xong Lý Thanh Diễm lẳng lặng nhìn về phía Bạch Mộ Hi bình yên điềm tĩnh đi theo sau lưng hai người.
Khuôn mặt điềm tĩnh nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Mộ Hi lộ một vòng do dự, tay áo tử sa rộng lớn khép lại hành lễ, thanh âm thanh thúy:
"Công chúa, không biết… "
Lời còn chưa dứt, áo đỏ chợt lóe lên,
"Ầm!"
Bên trong đường hành lang truyền đến một tiếng vang trầm, đá vụn văng ra.
Hồng Tụ bay múa, một bàn tay ngọc của Lý Thanh Diễm bóp lấy cái cổ trắng nõn của Bạch Mộ Hi đặt nó phía trên tường trong dũng đạo, mắt phượng uốn lên nhẹ giọng cười nói:
"Giấu dốt là lựa chọn rất thông minh, nhưng nếu giấu dốt vì một thứ không thuộc về mình, vậy thì có vẻ rất ngu ngốc. Ngươi có nói đúng không a, Mộ Hi?"
Giấu dốt?
Thần sắc Hứa Nguyên hơi lộ ra có gì đó quái lạ, nhìn sang trước ngực đẫy đà ngạo nghễ ưỡn lên của nữ tử mặc tử sa.
Nếu như Bạch Mộ Hi cũng giấu dốt giống như Lý Thanh Diễm, vậy quy mô thật không dám nghĩ.
Khục, chỉ đùa một chút thôi.
Thu liễm suy nghĩ, Hứa Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn một màn trước mắt này, không có chút ý tứ ngăn cản Lý Thanh Diễm.
Nhìn nữ nhân đánh nhau là thú vị nhất.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng lan đến chỗ hắn.
Có điều, xuất diễn trước mắt này tính là gì?
Chính thê bá đạo giáo huấn tiểu tỳ nữ dịu dàng ngoan ngoãn không tuân quy củ?
Nhưng vấn đề là giữa hắn và Bạch Mộ Hi thế nhưng lại rất trong sạch, trước đó cũng chỉ là điểm ngực, xoa đầu một cái, bóp khuôn mặt một chút mà thôi.
Hơn nữa Hứa Nguyên hắn cũng không cho rằng Lý Thanh Diễm sẽ vì hắn đùa giỡn tỳ nữ mà chuyện bé xé ra to như thế.
Thời điểm Bắc Phong thành chưa luân hãm, hắn và Lý Quân Khánh cùng nhau đi dạo gánh hát nàng cũng không nói gì.
Cho nên. Lý Thanh Diễm là muốn ám chỉ sự tình của Lê Tinh?
Nhìn Bạch Mộ Hi bị công chúa đại nhân "bích đông" ở trên tường, trong mắt Hứa Nguyên hiện lên một tia hứng thú.
Sau đó ngẫm lại, thời cơ Bạch Mộ Hi lựa chọn mở miệng cũng có chút cổ quái.
Trước khi nàng lên tiếng, bầu không khí bên trong thạch điện đã rất rõ ràng, thậm chí là phân biệt rõ ràng.
Bốn tên cao tầng địa thành, Tư Mệnh tử sa hiệu trung, Tần Nguyên, Ất Quỳ được thu làm tay chân làm việc, Lê Tinh đã bị cô lập còn suýt nữa bị chém đầu.
Người có nhãn lực hẳn đều phải biết Hứa Nguyên hắn muốn làm cái gì.
Phân hoá ngự hạ.
Chó nghe lời không chỉ có xương còn có thể có thịt. Không nghe lời, ngay cả cặn bã cũng không có.
Nhưng dưới loại thế cục sáng tỏ này, Bạch Mộ Hi làm ra một lựa chọn biết rõ không có khả năng có kết quả.
Nàng mở miệng muốn xin chút xương cho cẩu cẩu kiệt ngạo bất tuần duy nhất kia.
Chuyện này kỳ thật không có gì.
Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, trong ấn tượng của Hứa Nguyên, Bạch Mộ Hi đều là một người điềm tĩnh mà ôn nhu, thậm chí một số thời khắc còn có thể nhìn thấy vài tia khí chất của Hứa Hâm Dao từ trên người nàng.
Cho nên hành vi Bạch Mộ Hi muốn tìm kiếm công pháp tu hành cho Lê Tinh hắn cũng chưa từng có suy nghĩ sâu xa gì.
Dù sao dựa theo nội dung giao dịch lúc ban đầu, hắn đúng là cần cho Lê Tinh công pháp.
Nhưng sau đó thì sao, Lê Tinh cầu tình Bạch Mộ Hi, lại vào lúc Tần Nguyên động thủ không tiếp tục lên tiếng.
Từ khí Lê Tinh bị Tần Nguyên đánh lén đến lúc bị ngọn lửa màu đen của Tần Nguyên triệt để đốt thành than cốc có thời gian mười mấy giây.
Chỉ cần Hứa Nguyên hắn hạ lệnh dừng lại, Lê Tinh sẽ bị thương nặng nhưng lấy sinh mệnh lực của Đại Tông Sư là hoàn toàn có thể sống sót.
Nhưng Bạch Mộ Hi lại không cầu tình, nàng chỉ ở bên cạnh nhìn, lặng lẽ nhìn chăm chú Lê Tinh thống khổ bị đốt thành than cốc.
Cho nên, câu nói kia của nàng là chính là vì để lực chú ý của hắn phóng tới trên người Lê Tinh.
Bên trong đường hành lang yên tĩnh không tiếng động, Hứa Nguyên chậm rãi đi tới giữa hai nữ tử, đưa tay vỗ vỗ cổ tay Lý Thanh Diễm đang bóp lấy Bạch Mộ Hi, ra hiệu nàng buông ra. Lý Thanh Diễm bóp lấy cổ Bạch Mộ Hi, cái cổ trắng nõn trơn mềm của nàng đã xuất hiện vết đỏ:
"Thế nào, đau lòng?"
Hứa Nguyên lườm công chúa một chút, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
"Nữ nhân thông minh sẽ giả bộ như mình không thông minh, ngươi không thể học một ít từ người ta a?"
Lý Thanh Diễm tiện tay ném Bạch Mộ Hi sang một bên, liếc nàng nằm trên mặt đất một chút, ngoái nhìn lạnh nhạt nói:
"Bản cung thế nhưng là Lý Thanh Diễm."
"."
Hứa Nguyên trợn mắt nhìn nữ nhân tự cho mình là đúng này một chút, ngược lại nhìn về phía Bạch Mộ Hi điềm đạm đáng yêu bị ném trên mặt đất.
"Khụ khụ, a, hô.. "
Bạch Mộ Hi tê liệt ngã xuống mặt đất, xoa cái cổ phát ra một trận ho khan tận lực đè thấp:
"Công tử."
"Ngậm miệng."