Vô thức ngoái nhìn về phía Hứa Nguyên đã thấy hắn vẫn mang bộ dạng cười cười bình thản kia, nhịp tim vẫn như thường.
Tin tức vừa mới biết và phán đoán trong lòng khiến Lý Thanh Diễm vô thức hơi siết chặt chuôi đao.
Nhưng sau một khắc nàng chậm rãi thở ra một hơi, trực tiếp dừng vận hành đại não để cho chính mình không nghĩ nhiều nữa.
Đứng trước nguy cơ tử vong, cảm giác từ bỏ suy nghĩ mà nghe mệnh lệnh người khác tựa hồ cũng không tồi.
"Nhân loại."
Thời điểm tâm tư Lý Thanh Diễm lan tràn, giọng nữ trong huyết vụ lại lần nữa truyền đến:
"Xem ra ngươi thật sự hiểu rất rõ bản tọa."
"Không không không, hiểu rõ hơn bản công tử còn chưa nói đâu."
Hứa Nguyên khoát tay áo cười nói, nhìn quanh một vòng bốn phía cười nói:
"Mặc dù ngươi đã dùng huyết nhục bọc nơi này lại, nhưng bản thể của ngươi cũng không có ở đây. Ta nói đúng chứ…”
"Lạc Hi Nhiên?"
Giọng nói lãnh diễm mang theo một hơi khí lạnh:
"Nhân loại, ngươi đến cùng là ai?"
Hứa Nguyên mỉm cười phun ra ba chữ:
"Giám Thiên các "
"Giám… Giám Thiên các?"
"Ầm ầm —— "
Sau một tiếng thì thầm run rẩy, trong động rộng rãi bắt đầu vang lên chiến minh, trong khi đất rung núi chuyển, vô số bóng đen nhẹ nhàng lắc lư trong huyết vụ, giọng nữ trong huyết vụ không còn lãnh diễm mà mang theo cuồng loạn nồng đậm:
"Một vạn năm! Các ngươi cầm tù bản tọa ở đây một vạn năm! Nghiên cứu thân thể bản tọa, cắt chém linh hồn bản tọa, hiện tại các ngươi dám lấ chút tu vi ấy mà xâm nhập địa cung, bản tọa sẽ không chuyển hóa các ngươi, các ngươi phải bị bản tọa nhốt lại."
"Cho nên ngươi muốn ra ngoài sao?"
"."
Giọng nữ điên cuồng dừng lại im bặt, chấn động trong động rộng cũng theo đó mà đình trệ.
Dừng lại mấy giây sau, giọng nữ khôi phục bình tĩnh mang theo một tia nghi hoặc:
"Ra ngoài?"
Hứa Nguyên thở dài một hơi, dùng ý hồn tự thân dưới mí mắt của đầu dị quỷ này tương liên với bốn rương bom Nguyên Tinh kia, trả lời:
"Ngươi tựa hồ có chút quá mức kích động, tin tức của ta mặc dù đến từ Giám Thiên các nhưng cũng không đại biểu ta là người của Giám Thiên các, dù sao cũng có thể là thông qua thẩm vấn mà có được."
Nói đến đây, thanh âm Hứa Nguyên có chút ngưng tụ mặt không đổi sắc bịa chuyện:
"Ta đặc biệt tới tìm ngươi, chúng ta cần lực lượng dị quỷ của ngươi dùng để đối phó Giám Thiên các."
"."
Dứt lời, gian uyên huyết sắc nhất thời lâm vào yên lặng, hai nữ tử bên cạnh Hứa Nguyên là Lý Thanh Diễm và Bạch Mộ Hi đều giữ sắc mặt bình thản như thường, dường như đã sớm đoán trước, không để hoang ngôn của Hứa Nguyên lộ ra bất luận sơ hở gì.
Mấy giây sau, đạo giọng nói lãnh diễm kia mang theo một tia buồn cười:
"Nhân loại, ngươi xem bản tọa là kẻ ngu sao? Bản tọa còn tưởng rằng ngươi sẽ nói chuyện gì, không nghĩ tới lại là kể một câu chuyện cười như vậy."
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm:
"Vì sao ngươi cảm thấy đây là trò cười?"
"Bản tọa là dị quỷ."
Giọng nói lãnh diễm mang theo trêu tức:
"Bây giờ kiềm chế bản năng không giết các ngươi chỉ là bởi vì bận tâm tới Huyết Thần thạch cùng với bốn rương Nguyên Tinh chế thành vũ khí dưới chân ngươi kia."
"Phẩm hạnh nhân tộc chúng ta ngươi còn không rõ ràng?"
Trong mắt Hứa Nguyên mang theo mỉm cười, liếc qua Bạch Mộ Hi bên cạnh cười chắc chắn khẽ nói:
"Ngươi có thể phát động cái gọi là huyết sào tai ương kia chẳng lẽ không phải là bởi vì nhân tộc đấu bên trong địa cung để cho ngươi lợi dụng thời cơ?"
Một cái suy luận rất đơn giản,
Chỗ địa cung này chính là do nhân tộc thiết kế để nghiên cứu dị quỷ vạn năm trước, thời đại dị quỷ đáng sợ kia mọi người đều biết.
Bỉ giả ăn thịt trong niên đại tầm thường có lẽ có tỉ lệ phát sinh, nhưng ở thời đại chủng tộc đứng trước diệt tuyệt lại tuyệt đối không thể.
Hơn nữa Bạch Mộ Hi cũng đã nói, trận pháp của địa cung này nhằm vào dị quỷ, cho dù đến vạn năm sau vẫn hạn chế nó như cũ.
Nói cách khác năm đó nhân tộc địa cung mở ra nội đấu, dị quỷ cũng tuyệt đối không có bất luận khả năng nào xoay người làm chủ nhân.
Huyết vụ cuồn cuộn ở bốn phía ba người nhất thời không một tiếng động,
Qua mấy giây, giọng nói lãnh diễm lại lần nữa vang vọng chung quanh gian uyên huyết vụ:
"Nói tiếp đi."
Nghe vậy trong lòng Hứa Nguyên hơi yên ổn, tiếp tục nói hoang ngôn tự chính mình biên soạn:
"Chúng ta đã bị Giám Thiên các đẩy vào tuyệt cảnh, cần phải mượn lực lượng dị quỷ ngươi."
Địa cung ngăn cách, tin tức Giám Thiên các suy sụp địa cung không có khả năng biết được.
Vạn năm trước, cường đại của Giám Thiên các đối với mỗi một vị tu giả mà nói đều là khắc vào bên trong.
Nó đã tồn tại vài vạn năm cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Giám Thiên các sẽ tiếp tục tồn tại thẳng đến vĩnh hằng.
Loại quan niệm này thậm chí ngay cả người như Bạch Mộ Hi chưa từng trải qua thời đại kia khi nhìn thấy hắn và Lý Thanh Diễm trước tiên cũng cho rằng "khách nhân Thượng giới" là người của Giám Thiên các chứ đừng nói tới dị quỷ Lạc Hi Nhiên bị Giám Thiên các bắt sống và cầm tù.
Sau khi dứt lời, Hứa Nguyên an tĩnh chờ đợi Lạc Hi Nhiên trả lời chắc chắn, chỉ tiếc hắn chỉ đợi được một mảnh trầm mặc thật lâu.
Nhưng nhìn thấy một màn này đáy lòng Hứa Nguyên ngược lại buông lỏng không ít.
Lạc lão đầu thật sự không lừa hắn.
Dị quỷ cần giết người cũng giống như phàm nhân cần ăn cơm uống nước.
Nhưng tương tự những dị quỷ cao giai này có thể đè nén loại bản năng "Ăn cơm uống nước" này từ đó ẩn giấu trong cao tầng nhân tộc tùy thời mà động.