Nhưng cũng ngay tại lúc này, hết thảy chung quanh dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng, huyết vụ trong gian uyên vốn dĩ sền sệt đến mức không thể dò xét dần dần trở nên trong suốt dưới cảm giác của hắn.
Đôi mắt huyết đồng mê ly mờ mịt đảo qua bốn phía, Hứa Nguyên phát hiện chính mình có thể trực tiếp xuyên thấu qua huyết vụ và hắc ám nhìn thấy xúc tu huyết nhục của Lạc Hi Nhiên đang bám vào đá vôi trên vách động và những dị quỷ không ngừng tới lui trong huyệt động kia.
Mà trong thoáng chốc, Hứa Nguyên thấy được một nữ tử ở chỗ sâu huyết vụ.
Môi đỏ sung mãn, hai con ngươi ẩn tình ôn nhu như nước, một thân sườn xám đỏ tươi phác hoạ ra dáng người gần như hoàn mỹ của nàng, nàng chậm rãi đưa tay ra về phía hắn.
Trong một chớp mắt tiếp theo, tựa hồ nhận lấy tác động phía trên huyết mạch, ánh mắt Hứa Nguyên mờ mịt chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, đi về trong huyết vụ sền sệt.
"Trường Thiên?"
Lý Thanh Diễm phát giác được Hứa Nguyên đứng lên, vô thức ngoái nhìn hắn một cái.
Mà một khắc nhìn thấy khuôn mặt Hứa Nguyên, con ngươi của nàng bỗng nhiên co rụt lại.
Một cỗ vết vằn rườm rà từ chỗ trầy da trên gương mặt hắn lan tràn ra, giờ phút này đã bao trùm một nửa gương mặt tuấn mỹ kia, chậm rãi lan tràn ra bốn phía.
Tròng trắng bên mắt trái đã bị hắc ám thôn phệ, một đôi con ngươi hiện ra quang mang huyết sắc yêu dã mà quỷ mị.
Khí tức của hắn thay đổi. Cỗ khí tức này nàng rất quen thuộc, từng cảm ứng được không chỉ một lần trên thân những dị quỷ kia.
"."
Lý Thanh Diễm nhìn động tác của hắn, hô hấp hơi gấp rút, bên trong mắt phượng hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.
Bạch Mộ Hi ở một bên vô thức muốn đưa tay ra bắt lấy Hứa Nguyên khi hắn cử động đi đến chỗ sâu trong huyết vụ.
"Ba."
Một tiếng vang giòn.
Lý Thanh Diễm đi trước một bước đưa tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của Bạch Mộ Hi, dùng ánh mắt ngăn nàng lại:
"Đừng nhúc nhích."
"Thế nhưng…."
Ánh mắt Bạch Mộ Hi không hiểu.
Trên tay Lý Thanh Diễm dùng sức, cổ tay trắng của Bạch Mộ Hi lập tức xuất hiện vết đỏ, cắn răng nói từng chữ:
"Bản cung bảo ngươi đừng nhúc nhích."
Sau một khắc, thanh âm giải thích của nàng vang lên bên tai Bạch Mộ Hi:
"Hiện tại…. Hiện tại chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn."
Dứt lời, im ắng.
Hai nữ tử trầm mặc, thân ảnh Hứa Nguyên dần dần biến mất trong huyết vụ.
Bước chân Hứa Nguyên rất nhẹ, nhưng càng xâm nhập vào gian uyên, loại cảm giác thông thấu thanh tịnh trong đầu hắn càng thêm rõ ràng, giống như thu hoạch được thị giác Thượng Đế, hết thảy bên trong gian uyên huyết vụ đều rõ ràng thông thấu. Hắn phát hiện hắn thậm chí có thể cảm ứng được ngọ nguậy khinh nhu của những thảm vi khuẩn Hắc Tử bên ngoài mấy dặm kia.
Không ngừng xâm nhập, khí tức của hắn dần dần bắt đầu kéo lên.
Cuối cùng, hắn đi tới đứng vững trước người nữ tử đẫy đà yểu điệu mặc hồng bào.
Trong huyết vụ cuồn cuộn bốn phía, nữ tử ôn nhu như nước cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, giang hai tay ra về phía hắn tựa hồ là đang chờ đợi đầu hắn dựa vào ngực nàng.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên không lập tức động đậy, đôi mắt mê ly hơi rủ xuống, nhìn lớp vằn quỷ dị che kín bàn tay mình kia.
Đây cũng là do dị quỷ hóa?
Nhưng vì sao hắn cảm thấy loại cảm giác này không hỏng bét như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí còn có một tia thoải mái dễ chịu như vậy?
Đang nghĩ ngợi, bàn tay ấm áp của nữ tử trước mặt nhẹ nhàng phủ trên gương mặt hắn, thật ấm áp, ấm áp đến mức làm cho người ta không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Nhưng Hứa Nguyên cảm giác, bàn tay nữ tử khi vừa tiếp xúc gương mặt hắn trong chớp mắt bỗng nhiên một cỗ quỷ dị ba động khuếch tán lan ra, bản nguyên dị quỷ của Lạc Hi Nhiên bắt đầu quán chú nhập vào thân thể Hứa Nguyên.
Vằn màu đen trên gương mặt Hứa Nguyên bắt đầu dần dần sôi trào, đỉnh điểm nhất trở nên tinh hồng giống như nham thạch nhanh chóng lan tràn bốn phía thân thể của hắn.
Phảng phất trong một chớp mắt, phảng phất lại như vĩnh hằng.
Hết thảy bình tĩnh lại.
Bên trong một đôi mắt phượng hẹp dài của Hứa Nguyên đã không còn tròng trắng mắt, chỉ có một con ngươi đen như mực và lóe lên quang mang tinh hồng kia.
"Thế nào?"
Thanh âm khinh nhu mà lãnh diễm vang lên bên tai Hứa Nguyên, mang theo mê hoặc:
"Sinh mệnh vĩnh hằng, lực lượng cường đại, đây chẳng phải là thứ tu giả nhân loại các ngươi một mực theo đuổi sao?"
"Rất mạnh, rất không tệ."
Hứa Nguyên giật mình hoàn hồn nhìn nữ tử trước mắt nhếch miệng cười, cười đến mức rất vui vẻ, giơ tay lên nhẹ nhàng trùm lên tay ngọc duỗi tới của nàng:
"Ta chưa hề nghĩ tới lực lượng thu hoạch có thể nhẹ nhõm đến như thế, đây cũng là Thuế Phàm?"
Dứt lời, Hứa Nguyên dán lên bàn tay ấm áp của nàng chậm rãi nhắm mắt.
Hết thảy tĩnh mịch mà mỹ hảo, bên trong ánh mắt nữ tử xinh đẹp hiện lên một vòng nhu hòa và mê hoặc:
"Chỉ cần Trường Thiên ngươi và bản tọa cùng nhau đi tiếp, cái này vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu."
Lời còn chưa dứt.
Biến cố kéo đến.