Thanh âm Xi Man lạnh nhạt không nhúc nhích chút nào:
"Là thay đổi chủ ý?"
Hứa Nguyên thu tay lại, chỉ chỉ vết thương trên gương mặt mình bị phong áp gây ra:
"Mặc dù có thân thể Thuế Phàm dị quỷ này ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, so với trực tiếp chết ở chỗ này, ta càng muốn trở về cãi cọ với Hoàng tộc hơn."
Xi Man híp híp mắt hứng thú nói:
"Nhìn biểu hiện vừa rồi của các ngươi, ngươi hẳn là rất quan tâm nàng, hơn nữa nếu như không có Vũ Nguyên, lấy tu vi lúc ban đầu của ngươi hẳn là đã sớm chết bên trong địa cung này rồi. Bây giờ ngươi cứ như vậy từ bỏ nàng?"
Hai tay Hứa Nguyên nắm thành một đám, nhìn chằm chằm hắn cười nói:
"Người không vì mình, trời tru đất diệt."
"Một đám bè lũ xu nịnh."
Xi Man phun ra một câu, thanh âm nặng nề mang theo một vòng thổn thức:
"Vũ Nguyên nàng hẳn là nên chết trên chiến trường mà không phải trong loại âm mưu này."
"Ngươi nói nhảm nhiều quá."
Hứa Nguyên xoay người qua, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên ngoái nhìn liếc Xi Man một chút:
"Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Lý Thanh Diễm. Nhưng ta sẽ chỉ đưa ngươi đến vị trí đại khái, tự ngươi đi vào xử lý. Còn có, về sau thời điểm hành động cùng một chỗ, đừng để ta gặp được nàng."
Xi Man tiến lên trước một bước, đá vụn dưới chân hóa thành bột mịn:
"Cảm xúc vô dụng."
"Dọc theo con đường này nàng đã cứu ta quá nhiều lần."
Hứa Nguyên hơi rủ đôi mắt xuống, ngữ khí mang theo một tia phức tạp:
"A được rồi, nhiều lời cũng vô ích, ngươi hẳn là có thể làm được a?"
Ánh mắt Xi Man đạm mạc nhìn qua bóng lưng Hứa Nguyên, đang muốn nói chuyện thì vô số dây leo màu đen từ trong lòng đất xông ra cuốn lấy một tay của Hứa Nguyên vừa rồi nắm cái tay cụt của hắn!
Nhìn thấy biến cố này, trong mắt Xi Man không có chút gợn sóng nào.
Hắn không tin tưởng lời nói từ một phía của tên nam tử Hứa Trường Thiên này, trước khi phế bỏ Vũ Nguyên hắn phải chuẩn bị tốt tùy thời động thủ.
Thân hình bị trì trệ trong chớp mắt, thảm vi khuẩn Hắc Tử hình thành dây leo trong nháy mắt bị nguyên khí chấn thành bột mịn.
Mà cũng chính trong một chớp mắt này, nam tử huyết y cứ như vậy đột ngột không có bất kỳ dấu hiệu gì biến mất trước mắt Xi Man. Thay vào đó là một cái rương bọc sắt bịt kín xuất hiện tại chỗ hắn mới đứng.
Man Vương:
"."
Ầm ầm ——
Bạch quang có thể thôn phệ hết thảy bắn ra trong bóng tối, nhanh chóng khuếch tán về phía hai bên đường hành lang địa cung.
Mà trong tuyến biên giới màu trắng loá mắt như thiên luân khuếch trương ra kia, một đạo thân ảnh màu đỏ ngòm dọc theo đường hành lang thuấn di lấp lóe.
Xi Man sau khi giải phóng man văn sẽ rất cường đại, Hứa Nguyên căn bản không dám cho hắn chút thời gian phản ứng nào dù chỉ là trong một chớp mắt, gia hỏa này có thể trực tiếp chạy ra khỏi trung tâm Nguyên Tinh phóng thích năng lượng.
Chỉ ngay sau khi kích phát, Hứa Nguyên mới phát hiện hắn tựa hồ có chút đánh giá thấp uy năng của bom Nguyên Tinh này.
Lúc trước từ vị trí Lý Thanh Diễm xác định dẫn bạo, bởi vì khoảng cách và tu vi nên hắn không có cảm giác quá lớn, chỉ cảm thấy trong địa quật đất rung núi chuyển một trận, sau đó nguyên khí lấy vị trí bố trí Nguyên Tinh làm trung tâm khuếch tán mà ra, sau đó liền không có gì nữa.
Mà lần này chính hắn mang theo Nguyên Tinh tự bạo, Hứa Nguyên thật sự cảm nhận rõ ràng được cái gì gọi là người ở phía trước chạy, hồn ở phía sau truy.
Bom Nguyên Tinh này sau khi triệt để phóng thích uy năng, theo vầng sáng của nó khuếch tán , chỗ biên giới sinh ra một cỗ hấp lực khổng lồ kéo tất cả mọi thứ xung quanh về phía trung tâm năng lượng cuồng bạo, mà năng lượng bốn phía tạo thành không gian rung động khiến cho thần kỹ bảo mệnh Đạp Hư Trảm này trở nên có chút không thể khống chế.
Tử vong.
Năng lượng khổng lồ này khiến cho ngay cả thân thể dị quỷ của Hứa Nguyên cũng cảm nhận được một vòng khí tức tử vong.
Nếu như bị cuốn vào trong đó hắn hẳn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
Chí ít là nhân loại thì hắn sẽ chết.
Nhưng cũng may khuếch tán chỉ vẻn vẹn kéo dài mấy giây, hết thảy quanh mình dường như đều bị khóa chặt nhấn xuống đứng im, quang cầu năng lượng này khi đạt tới một điểm giới hạn liền đột nhiên đình trệ.
Trong một chớp mắt tiếp theo, hết thảy nguồn sáng trong nháy mắt đều bị hít vào quay về trung tâm bạo tạc sau đó biến mất không thấy gì nữa!
Thời gian tiếp theo,
Ầm ầm! ! !
Gió lốc bỗng nhiên từ trung tâm dâng lên, thổi đá vụn và bụi mù thành từng đạo, từng đạo bão cát cuồng dũng thổi về phía cuối cùng.
"."
Hết thảy bình tĩnh lại, giày nhẹ nhàng như bước trên mây chậm chạp đáp xuống đất, áo bào màu đỏ bị cuồng phong thổi bay phất phới, Hứa Nguyên đứng ở biên giới cái hố thở một hơi thật dài.