Không đợi Xi Man tiếp tục công kích, thân hình Hứa Nguyên đã biến mất tại chỗ. Mà đối với kiếm kỹ láu cá ruồi bâu này Xi Man cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, cơ bắt trên đùi căng lên đạp mạnh mặt đất tiếp tục truy sát về chỗ sâu đường hành lang.
"Hô ha. Hô. Ha."
Lại một lần tạm thời trốn thoát, Hứa Nguyên một bên vừa phi nhanh, một bên vừa thở hồng hộc.
Toàn thân đau đớn không ngừng đẩy lên đại não, nhưng không phải là bởi vì vết thương chỗ cổ mà là do cưỡng ép vận chuyển "Đạp Hư Trảm" khiến cho kinh lạc vỡ vụn.
Nhưng cũng may sức khôi phục của thân thể dị quỷ kinh người, thoáng chốc vết rạn vách trong kinh lạc đã khép lại.
Không ngừng bước, Hứa Nguyên lấy ra một viên đan dược khôi phục nguyên khí cao giai từ trong trữ vật giới, nhìn cũng không nhìn mặc kệ ba bảy hai mốt trận thông xoắn nát nuốt xuống.
Tựa như lúc trước từng thảo luận với Lý Thanh Diễm, năng lực tự lành của dị quỷ cũng cần tuân theo "Năng lượng bảo toàn".
Phương thức bỏ trốn bạt mạng của Hứa Nguyên hắn sẽ dẫn đến kinh lạc bị hao tổn, cái này cần nguyên khí làm năng lượng để tiến hành tự lành lại.
Mà mỗi một lần thi triển Đạp Hư Trảm cũng cần tiêu hao lượng lớn nguyên khí. Nếu không phải điên cuồng nện tiền, không ngừng nuốt đan dược tràn ngập nguyên khí cao giai, cho dù hắn là dị quỷ chi thân hiện tại cũng hẳn đã bị Man Vương giống như Ma Thần sau lưng bắt sống rồi.
Đương nhiên, chuyện này hết thảy đều có đại giới.
Đau.
Mẹ nó đau!
Biểu lộ Hứa Nguyên cắn răng nghiến lợi nhìn qua phá lệ dữ tợn.
Thân thể dị quỷ chỉ cần có nguyên khí liền có thể phục hồi như cũ, đây là sự thật, nhưng cũng không đại biểu hắn không có cảm giác đau đớn.
Đan dược mang tới nguyên khí cuồng bạo dưới Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết dẫn đạo nhanh chóng tràn đầy đan điền sắp bị ép khô của Hứa Nguyên, đồng thời mang theo đau đớn giống như thịt nát xương tan khi kinh lạc thốn liệt.
Nếu không phải ban đầu đã trải qua lần đúc lại thân thể trong động quật ở Thiên Môn sơn, hiện tại hắn đại khái đã không cách nào chịu được đau đớn mức này.
Đau đớn lắng lại, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, ngoái nhìn liếc qua u lam độn quang theo sát ở sau lưng mình, thấp giọng mắng một câu:
"Mẹ nhà hắn, sớm biết sẽ đau như vậy thì để cho nữ nhân Lý Thanh Diễm biến thái kia dị quỷ hóa cho rồi."
Vừa nói, hắn vô thức đưa tay đặt trên miệng vết thương ở cổ, muốn thôi động thân thể khép vết thương lại.
Cho dù hiện tại vết thương hơn một tấc ở cổ đối với hắn mà nói chỉ xem như một vết thương nhỏ ngoài da, nhưng trong lòng cũng không chịu nổi thích ứng. Dù sao hắn mặc dù là thân thể dị quỷ nhưng ý thức vẫn là người.
Chỉ là thời điểm đầu ngón tay sờ nhẹ lên cổ, đáy lòng Hứa Nguyên bỗng nhiên mát lạnh. Lần này hắn không cảm nhận được bất luận chất lỏng gì chảy ra ở miệng vết thương của mình. Thay vào đó là một vài xúc tu nhỏ xíu, sền sệt, đan vào một chỗ.
Những nhục tu nhỏ bé dường như có được ý thức của chính mình, tự động đan vào một chỗ, không có Hứa Nguyên thôi động, những nhục tu này dần dần cưỡng ép khâu vết thương ở cổ lại với nhau.
Dị quỷ hóa của Hứa Nguyên hắn sâu hơn.
Quyền phong ẩn chứa "Ý" của Man Vương Xi Man rất nhanh đã không ngăn cản được năng lực tự lành cường đại của dị quỷ trong cơ thể hắn.
Nhưng cũng trong thời khắc này, Hứa Nguyên bỗng nhiên phát giác hết thảy giác quan của chính mình đối với trong địa cung tĩnh mịch này càng thêm thông thấu.
Giống như thế giới thông thấu tiến vào trong mắt.
Dị quỷ du đãng trong đường hành lang, tiếng xột xoạt có quy luật nhịp đập của thảm vi khuẩn Hắc Tử cùng với mệnh nguyên ẩn chứa trong thảm vi khuẩn Hắc Tử kia.
Cho dù Lạc Hi Nhiên đã hoàn toàn chặt đứt mệnh nguyên đầu nguồn huyết sào và địa cung tĩnh mịch, nhưng địa cung quá lớn, thảm vi khuẩn Hắc Tử bao trùm bên trong đường hành lang phức tạp mênh mông như tổ kiến, cho dù đầu nguồn bị chặt đứt, bên trong những thảm vi khuẩn Hắc Tử này cũng vẫn còn sót lại mệnh nguyên.
Hết thảy hết thảy đều có thể thấy rõ ràng.
Thời không phảng phất giống như ngưng trệ, Hứa Nguyên nâng đầu ngón tay lên. Sau một khắc, hắn liền cảm giác được "Mệnh nguyên" ẩn chứa bên trong thảm vi khuẩn Hắc Tử trên mặt đất nhao nhao thông qua khuẩn giáp trên người nó truyền vào trong cơ thể của hắn.
Khác biệt với thống khổ khi luyện hóa đan dược mang tới, những mệnh nguyên dị quỷ này thời điểm tiến vào thể nội Hứa Nguyên chỉ có một cỗ cảm giác mát mẻ thư sướng.
Hơn nữa, bản thể thảm vi khuẩn Hắc tử cũng hoàn toàn không còn cần quán chú nguyên khí để luyện hóa, bọn chúng tựa như hài tử trở về vòng ôm ấp của phụ thân, chủ động bám vào phía trên khuẩn giáp quanh thân Hứa Nguyên.
Không ngừng thu nạp, lực lượng không ngừng tràn đầy.
Trong vạn năm này, dị quỷ nữ vương Lạc Hi Nhiên điều khiển thảm vi khuẩn Hắc Tử tân tân khổ khổ từng chút từng chút góp nhặt mệnh nguyên, kẻ phản bội dị quỷ Hứa Nguyên lại có thể chủ động thôn phệ cùng hưởng.
Hơn nữa khi không ngừng thôn phệ mệnh nguyên, Hứa Nguyên phát giác bản năng chính mình đã phảng phất nắm giữ rất nhiều thiên phú liên quan tới dị quỷ.
Theo bản năng, lấy Hứa Nguyên làm trung tâm, một cỗ quỷ dị ba động khuếch tán đi.
"Gào thét! !"
"Rống! ! !"
"Ngao rống! ! !"
Bên trong dũng đạo đen nhánh, thời khắc vô số dị quỷ du đãng cảm ứng được cỗ ba động này nhao nhao phát ra gào thét chấn thiên.
Trong khi đất rung núi chuyển, bọn chúng điên cuồng vọt tới phía đường hành lang chỗ hai người Hứa Nguyên.
"."
Xi Man dưới trạng thái giải phóng man văn rất nhanh liền cảm ứng được điểm này, thần sắc cũng không có biến hoá lớn.
Ngoại trừ những dị quỷ cấp bậc Thuế Phàm, còn lại dị quỷ đê giai coi như có nhiều hơn nữa cũng không phải là đối thủ của hắn, thậm chí ngay cả làm trì trệ tốc độ truy sát của hắn cũng không làm được.
Truy sát vẫn kéo dài như cũ.
Rất nhanh, con dị quỷ thứ nhất phi nước đại xuất hiện phía trước hai người. Đây là một đầu dị quỷ do nhân loại chuyển hóa thành, khí tức có thể so với Đại Tông Sư, mặc một thân giáp trụ màu nâu đỏ kỳ quái.