Mặt tường bên trái đã bị nhân tộc chạm rỗng từ vạn năm trước, cả mặt tường đều bị đúc thành ngăn kéo bằng ngọc giả chứa ngàn vạn dược liệu, liếc nhìn lít nha lít nhít không thấy điểm cuối cùng.
Mà mặt tường phía bên phải thì bị chia cắt thành bốn tòa lao tù, mỗi một tòa lao tù đều tuyên khắc trận văn vô cùng dày đặc, còn có một bộ thây khô.
A không đúng, nói cho đúng chính là ba bộ thây khô, trong đó có một tòa lao tù vẫn còn trống không.
Hứa Nguyên không lập tức tiến đến tìm kiếm giải dược mà trước tiên đi về phía lao tù bên phải.
Bởi vì hắn cảm ứng được một cỗ thân cận phía trên ba bộ thây khô này, không phải là thân cận như từ trước đến nay mà phảng phất giống như là đến từ chỗ sâu trong bản năng huyết mạch.
Trước khi đi vào trong lao tù, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm ba bộ thây khô mấy giây, trong con mắt tinh hồng bỗng nhiên xông lên một cỗ tham lam khát máu.
Ăn hết bọn chúng
Ăn hết bọn chúng.
Ăn hết bọn chúng!
Không giống như từ trước đến nay, mỗi một khối huyết nhục trong thân thể phảng phất như đều đang reo hò, muốn hắn ăn hết bọn chúng, chỉ cần ăn hết bọn chúng hắn liền có thể đột phá đánh một trận với Man Vương thành Thánh kia!
Cỗ xúc động khát máu này nổi lên trong tim sau đó liền cấp tốc bắt đầu khuếch tán lan tràn.
Nếu như Hứa Nguyên còn đang đắm chìm trong loại hỗn loạn kia, giờ phút này hắn có lẽ đã bị bản năng khát máu này lôi cuốn xông vào lao tù này thôn phệ ba bộ thây khô buồn nôn kia.
Nhưng còn may thời khắc này nỗi lòng hắn vẫn là nhân loại, ngăn chặn loại khát vọng này trong lòng, nhanh chóng lui về sau mấy chục bước loại xúc động này mới dần dần tiêu tán.
"Hô"
Hứa Nguyên thở ra một hơi điều chỉnh nỗi lòng, thời điểm lại lần nữa nhìn về phía ba bộ thây khô kia, trong mắt của hắn đã mang theo một chút không thể tưởng tượng nổi.
Thánh Nhân.
Xuyên thấu qua cảm giác dị quỷ, Hứa Nguyên có thể cảm giác được ba bộ thây dị quỷ này khi còn sống đều là cấp bậc Thánh Nhân!
Dựa theo đặc tính dị quỷ, nếu như hắn thôn phệ ma tinh của bọn chúng….
Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên vô thức liếm liếm khóe môi, nhưng chợt đè xuống khát vọng trong lòng.
Hiện tại hắn thế nhưng là dị quỷ chi thân, cái trận văn lao tù này có thể phong cấm Thánh Nhân dị quỷ, mặc dù đã trôi qua vạn năm nhưng ai biết trong đó có còn dư lại uy năng chưa tiêu tán hay không.
Vạn nhất những trận văn này có phản ứng đối với hắn, không cần Man Vương động thủ, tự hắn liền phải bàn giao ở đây.
Hơn nữa dựa theo ma tinh mà nói, ma tinh Thuế Phàm dị quỷ căn bản không có loại lực hấp dẫn như thế này đối với hắn.
Loại bản năng khát máu này xuất hiện quá đột ngột, dường như bị tận lực câu dẫn mà kéo lên, vạn nhất Thánh Nhân dị quỷ này có thể thông qua ma tinh mà mượn xác hoàn hồn, hắn ăn ma tinh người ta đoán chừng lại phải bị đoạt xá một lần.
Tuy nghĩ thế, Hứa Nguyên cuối cùng vẫn nhìn thoáng qua ba bộ thây khô kia, trong lòng phát lên một vòng thổn thức.
Thánh Nhân dị quỷ cường đại như thế nào, vạn năm trước nhân tộc thế mà dám nuôi nhốt.
Nhưng ngẫm lại thì đúng thế, làm một đầu nửa dị quỷ, Hứa Nguyên hắn quá rõ ràng thân thể dị quỷ đối với nhân tộc mà nói rất có sức hấp dẫn.
Chỉ nói tới một chuyện vĩnh sinh này cũng có thể khiến không biết bao nhiêu người như kiến bu chỗ tanh.
Nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn để Lạc Hi Nhiên đi ra ngoài.
Chơi với lửa có ngày chết cháy.
Khe khẽ lắc đầu, ánh mắt Hứa Nguyên bắt đầu bồi hồi ở trong mật thất.
Bên trong "Dị quỷ thí nghiệm tràng" trống trải này có rất nhiều bàn, hơn nữa tựa hồ bởi vì phát sinh một vài biến cố mà phía trên những cái bàn này phức tạp hỗn loạn, rất nhiều lọ dược liệu chưa thu thập cứ như vậy bỏ không hơn vạn năm, nếu muốn tìm được bình giải dược giống kiếp trước ở trong đó hẳn là không phải một chuyện dễ dàng.
Suy nghĩ vừa hiện lên, Hứa Nguyên phát giác chính mình có chút nhạy cảm.
Trong mật thất yên tĩnh im ắng có một đạo huyết ảnh hiện lên, Hứa Nguyên trong nháy mắt liền tới trước một cái bàn không đáng chú ý.
Mà trên cái bàn này chỉ lẳng lặng trưng bày một chiếc bình ngọc.
Thông qua cảm giác dị quỷ, thứ này tựa như quang mang loá mắt duy nhất trong bóng tối vậy.
Trải qua vạn năm, nó vẫn mới tinh như lúc ban đầu, trong đó uẩn dưỡng từng tia từng tia chất lỏng mang theo hoạt tính.
Hứa Nguyên cầm nó trong tay, chất lỏng màu nhũ bạch trong đó tựa như có sinh mệnh nhuyễn động.
Được rồi.
Sau khi lấy được giải dược, Hứa Nguyên không phục dụng cũng không gấp gáp ra ngoài mà là kiểm tra chất liệu một vài bình ngọc này, trong số bình bình lọ lọ tạp nhạp bốn phía kia, hắn giống như đi nhặt ve chai mà tìm ra một cái bình vẫn còn tốt một nửa giống cái bình vừa nãy.
Làm xong những chuyện này, Hứa Nguyên nhìn hai bình giải dược trước mặt, trong mắt lóe lên một vòng hài lòng.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng Lạc Hi Nhiên tựa hồ cũng không biết dưới đáy huyết trì này có tồn tại giải dược.
Chiến lực của hắn sau khi giải dược hơn phân nửa là bị đánh về loại tu vi sàn nhà tướng phủ, cho nên trước đó hắn còn phải lắc lư trước, hoặc là trước tiên phải cưỡng ép rót giải dược màu ngà sữa sền sệt này cho đầu dị quỷ nữ vương kia.
Trong lúc suy tư, Hứa Nguyên đưa tay nhắm ngay địa phương tụ tập những cái thây khô kia.
"Oanh! !"
Nguyên khí tuôn ra, vô số thây khô hình người bị đánh nát, phía dưới thình lình lộ ra một tòa cửa đá.
Tin tức không sai.
Điểm ấy ngược lại là tương tự như trong « Thương Nguyên », đằng sau những thây khô chồng chất như núi này là một cánh cửa, chỉ cần oanh mở thì sẽ lộ ra, trong trò chơi hắn đã đi ra từ cánh cửa kia.
Tranh thủ thời gian nói đường chạy cho những nữ nhân phía trên kia.
Nghĩ đến đây, nguyên khí quanh thân Hứa Nguyên chấn động, trong nháy mắt liền tiến vào bên trong huyết tương mệnh nguyên lần nữa.
Trở lại dưới đáy huyết trì, Hứa Nguyên vô thức muốn nổi lên.
Nhưng thời điểm nhìn thấy lỗ thủng trên đài sáu cạnh kia, trong mắt Hứa Nguyên lại lóe lên một vòng do dự.
Hắn muốn thử cắm một cái mai plug-in khác vào trong cái rãnh một chút.