Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 694 - Chương 694 - Phỏng Đoán

Chương 694 - Phỏng đoán
Chương 694 - Phỏng đoán

Thanh âm uyển chuyển dễ nghe của Lạc Hi Nhiên không vội không chậm:

"Mệnh nguyên đối với Nhân tộc ta mà nói thực chất không phải chỉ là chuyện xấu, chỉ cần khống chế tốt liều lượng ở một mức độ nào đó, ngược lại có thể thực hiện ghép đôi trường sinh với nhục thân."

Dược tề đi vào cơ thể chưa phát tán, Hứa Nguyên cưỡng ép ổn định ý thức hỗn loạn, giãy dụa hỏi:

"Việc này… Tại sao ta không thấy nhắc tới ở trong ngọc giản kia của ngươi?"

"Bởi vì đây chỉ là một phỏng đoán của ta, vẫn còn chưa chứng thực, nếu không phải vì những tông môn thiển cận kia động thủ với Giám Thiên các ta, có lẽ vạn năm sau thọ nguyên của tu giả đã đột phá đến hạn mức cao nhất."

Nghe thanh âm mang theo tiếc nuối của Lạc Hi Nhiên, trong lòng Hứa Nguyên bắt đầu chửi mẹ, cắn răng:

"Chẳng phải đồng nghĩa… ta… ta mẹ nó thành vật thí nghiệm của ngươi rồi?"

"Thô bỉ."

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, ngược lại mang theo mỉm cười:

"Yên tâm đi, khuẩn giáp nhập thể sẽ cộng sinh cùng dị quỷ, một khi ngươi chết, khuẩn giáp cũng sẽ nhanh chóng tiêu vong, nói cách khác, hiện tại Hi Nhiên và vị "Huynh trưởng" ngươi thế nhưng là cộng sinh một thể."

Thời điểm nói đến hai chữ huynh trưởng, Lạc Hi Nhiên cắn từng chữ rất nặng.

Nghe nói như thế, hàm răng Hứa Nguyên cũng nghiến đến mức đau nhức.

Thánh Nhân thật sự không lừa hắn, nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi.

Đường đường là một Thánh Tôn Giám Thiên các, vậy mà không phóng khoáng như thế.

Mẹ nó, đại trượng phu co được dãn được, trước tiên phải nhịn.

Trở lại tướng phủ đế kinh, phải để cho nữ nhân này biết cái gì gọi là tàn nhẫn.

Trong lúc suy nghĩ, Hứa Nguyên kiềm chế bản năng không ngừng phun lên, nhanh chóng dùng ý hồn truyền âm nói:

"Nhưng có thể bản thể của ngươi không phải là Huyết Thần thạch a?"

"A? Không thể nào, huynh trưởng ngài là cường giả Ngưng Hồn, chuyện này cũng nhìn không ra sao? Bản thể của ta tuy là Huyết Thần thạch nhưng đã bị buộc chặt phía trên khuẩn giáp trong cơ thể ngươi nha."

Thanh âm Lạc Hi Nhiên mang theo một tia ý cười như có như không:

"Hơn nữa bây giờ dị quỷ đã bị hủy diệt vạn năm rồi, thảm vi khuẩn chỉ có bản nguyên dị quỷ mới có thể bồi dưỡng, Hi Nhiên tất nhiên không cách nào tìm ra món đồ thứ hai có thể gửi thân được."

Đang nói chuyện, ý thức Hứa Nguyên vốn dĩ đã mơ hồ bỗng nhiên bị một cỗ mát mẻ chi ý bao vây, không ngừng cọ rửa mệnh nguyên mang tới bản năng dục vọng cho thân thể dị quỷ của hắn.

Cảm nhận được phần biến hóa này, trong lòng Hứa Nguyên hơi yên ổn.

Thoạt nhìn giải dược đã có hiệu quả.

"Đúng rồi huynh trưởng, còn có một việc."

Đang nghĩ ngợi, Lạc Hi Nhiên điều khiển khuẩn giáp thôn phệ mệnh nguyên bỗng nhiên lên tiếng lần nữa.

Hứa Nguyên tức giận dùng ý hồn cười trả lời:

"Hai huynh muội chúng ta có chuyện gì không ngại nói thẳng."

Lạc Hi Nhiên nhẹ "Ừ" một tiếng, khẽ cười nói:

"Thời điểm Nghịch Mệnh Dịch và mệnh nguyên cùng lúc có tác dụng có thể sẽ hơi đau một chút, ngươi nhớ kỹ nhẫn một chút là được, huynh trưởng ngươi là cường giả Ngưng Hồn sẽ không phải không chịu đựng nổi chút thống khổ ấy a?"

Dứt lời.

"Oanh!"

Một trận nổ minh bỗng nhiên vang lên trong óc Hứa Nguyên. Lập tức, một cỗ đau nhức kịch liệt phát ra từ chỗ sâu ý hồn, từ trong thức hải của hắn lan tràn ra ngoài, cấp tốc lan tới toàn thân.

Đau nhức, quá đau!

Kéo dài giống như thuỷ triều, từng đợt từng đợt từ trong thức hải lan tràn mà ra!

"Tiểu quỷ Ngưng Hồn, nhất định phải chịu đựng, nếu như mất đi ý thức, dị quỷ hóa sẽ nhanh chóng ăn mòn tinh thần của ngươi."

Trong lúc Hứa Nguyên thống khổ, ý cười trêu chọc bên trong thanh âm của Lạc Hi Nhiên biến mất, mang theo một tia ngưng trọng:

"Trình tự này là nhất định, nếu không coi như ta nghiên chế Nghịch Mệnh Dịch có thể biến thân thể ngươi hóa thành nhân tộc lần nữa, lấy tu vi Ngưng Hồn này của ngươi, một khắc những khuẩn giáp này xông vào trong cơ thể ngươi lúc ngươi hóa thành nhân tộc lần nữa sẽ trong nháy mắt hút ngươi thành cái xác khô."

Nghe nói như thế, Hứa Nguyên bỗng nhiên giãy dụa toát ra một ý cười:

"Làm sao? Không gọi ta là huynh trưởng nữa rồi?"

"."

Lạc Hi Nhiên hơi trầm mặc, mang theo một chút kinh ngạc:

"Ngươi thế mà còn có thể nói chuyện?"

Hứa Nguyên trợn trắng mắt, chịu đựng đau nhức cắn răng cười gằn nói:

"Chút đau nhức đó, trước đây huynh trưởng ta đã nhịn mấy trăm lần."

"A, tâm trí tiểu quỷ Ngưng Hồn ngươi ngược lại kiên nghị."

Ngữ khí Lạc Hi Nhiên buông lỏng rất nhiều, mang theo mỉm cười:

"Mặc dù không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng xem ra ta ngược lại không cần phân tâm giúp ngươi gắn bó ý thức."

Hứa Nguyên nghe nói như thế trong lòng không hiểu sao dâng lên một tia dự cảm bất thường:

"Không phải chứ, ngươi có ý tứ gì?"

Lạc Hi Nhiên hừ cười một tiếng:

"Ý là để tiểu quỷ không tuân theo lão ấu như ngươi thu liễm một chút, khoác lác đừng nói ở phía trước, đau đớn còn ở đằng sau."

"."

Khóe môi Hứa Nguyên nhe răng cười hơi cứng đờ:

"Cái gì."

Lời mới vừa ra khỏi miệng, cả người hắn bỗng nhiên cứng đờ.

Bởi vì dị quỷ hóa, bên trong cặp mắt phượng hẹp dài của Hứa Nguyên đã không có tròng trắng mắt, chỉ thừa lại một đôi song đồng tinh hồng hiện ra quang mang yêu dã.

Bình Luận (0)
Comment