Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 709 - Chương 709 - Chuẩn Bị Chiến Đấu

Chương 709 - Chuẩn bị chiến đấu
Chương 709 - Chuẩn bị chiến đấu

Nhìn thật sâu lão bà này một chút, Hứa Nguyên thở ra một hơi:

"Quân trận, một loại phương pháp tu hành mới hưng khởi mấy ngàn năm gần đây, về phần cụ thể thế nào thì một lát nữa ngươi có thể đi hỏi Lý Thanh Diễm."

"Quân trận. Trận pháp con người sao?"

Lạc Hi Nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, thì thầm một tiếng, trong mắt lóe sáng lên một vòng hiếu kì. Nhưng lập tức nàng mỉm cười nhìn về phía Hứa Nguyên:

"Tiểu quỷ, vừa rồi khí cơ của nàng triển lộ tuy rất mạnh nhưng hẳn vẫn không phải là đối thủ của ngươi."

"A "

Hứa Nguyên cũng lười phản ứng với lão bà hay thay đổi này, nhìn Thánh Thành Man tộc càng lúc càng gần, tỏ vẻ không quan trọng nói:

"Điểm ấy ta đương nhiên biết, hơi cảm ứng một chút sẽ biết Thanh Diễm không phải là đối thủ của ta."

Lạc Hi Nhiên hơi có vẻ kinh ngạc:

"Hoắc ~ tiểu quỷ ngươi thế mà cũng sẽ thương tiếc nàng?"

"Sách, ta nhớ trước đây ngươi cũng là người thông minh?"

Hứa Nguyên giống như đang nhìn một kẻ ngốc:

"Hiện tại ta không cho nàng mặt mũi, chờ đến khi tu hành dị quỷ này không còn, bị nàng mỗi ngày đè ra khi dễ, ngươi tới ra mặt giúp ta sao?"

"."

Lạc Hi Nhiên.

Dừng lại trong chớp mắt, Hứa Nguyên lại thấp giọng nói:

"Hơn nữa vừa rồi mới chỉ là một hình thức ban đầu của quân trận mà thôi, vẫn chưa triệt để triển khai."

Đợi khi ba người Hứa Nguyên bay tới trên không Thánh Thành Man tộc, từ trên trời quan sát xuống, ấn tượng đầu tiên của toàn bộ Thánh Thành Man tộc cho Hứa Nguyên chính là rất trống trải. Trống trải đến mức rất nhiều quảng trường đều không nhìn thấy bóng người.

Suy nghĩ vừa mới hiện lên, Hứa Nguyên liền lắc đầu.

Vốn dĩ thành trì cho trăm vạn người ở, hiện tại chỉ có vạn người đồn trú, quả thực hẳn phải trống trải.

Về phần vốn dĩ nơi này có trăm vạn man nhân…

Ánh mắt Hứa Nguyên đảo qua mấy trăm sườn núi bị tuyết trắng bao trùm bên ngoài tường thành.

Ân, bọn hắn hẳn là đã chuyển vào ở trong đó.

"."

Cái gì mà trò cười Địa Ngục.

Trong lòng mặc niệm vài câu thiện tai tích đức, ánh mắt Hứa Nguyên lại quét về bốn vị trí phía trên tường thành.

Đúng như hắn suy nghĩ, đại bộ phận Bắc Phong bạch giáp đều trú đóng ở gần tường thành.

Mà giờ phút này, quân tốt chỉnh đốn bên trong thành vốn dĩ đang trực luân phiên lại bởi vì Lý Thanh Diễm tới mà đang vận tác.

Rất nhiều người ngay cả giáp trụ còn chưa mặc xong đã từ trong phòng chạy ra. Một bên vừa lấy giáp, một bên vừa chạy.

Có người thì đi tập hợp, có người thì đi chuồng ngựa dẫn ngựa, còn có một số khác thì đang vận chuyển vật tư, trong lúc nhất thời tràng diện nhìn qua có chút hỗn loạn.

Tựa hồ là đang khẩn cấp tập hợp.

Trong lúc suy tư, thanh âm Lý Thanh Diễm bỗng nhiên từ phía dưới truyền tới:

"Trường Thiên, bên này."

"."

Hứa Nguyên thuận theo phương hướng nguyên khí truyền đến nhìn lại.

Nàng mặc một bộ áo đỏ đang đứng ở trên tường thành, hướng về phía hắn phất phất tay.

Ba người cùng nhau đáp xuống.

Lạc Hi Nhiên hơi có vẻ hiếu kì cảm ứng bốn phía, Bạch Mộ Hi thận trọng đánh giá hết thảy mặt đất.

Hứa Nguyên thì trực tiếp đi đến bên cạnh Lý Thanh Diễm, liếc qua phía dưới tường thành, Hứa Nguyên cười hỏi:

"Thanh Diễm, ngươi đây là đang chuẩn bị làm gì?"

Lý Thanh Diễm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời:

"Tự ngươi không nhìn ra sao? Tất nhiên là đang chuẩn bị chiến đấu."

"Cái gì?"

Hứa Nguyên vô thức hỏi:

"Chuẩn bị chiến đấu?"

Lý Thanh Diễm nhìn thoáng qua hắn cười hỏi:

"Trường Thiên, nếu như ngươi là Man Vương, sau khi từ trong địa cung kia ra ngoài trước tiên sẽ làm gì?"

"."

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, trong đôi mắt bộc lộ một vòng suy tư.

Sau khi ra khỏi địa cung, Man Vương có hai lựa chọn nam bắc.

Thứ nhất, phía nam đi về chiến trường Đại Viêm.

Thứ hai, phía bắc đi về tòa thánh thành này.

Từ khi tiến vào địa cung đến nay đã hơn một tuần.

Lấy tốc độ Thánh Nhân chỉ cần hai đến ba ngày là Man Vương có thể chạy về chiến trường cảnh nội Đại Viêm.

Nếu như Hứa Nguyên hắn là Man Vương, từ địa cung đi ra, trước tiên đại khái sẽ lấy tu vi Thánh Nhân trong thời gian ngắn nhất trở chiến trường cảnh nội Đại Viêm.

Mặc kệ là tầm quan trọng, hay là độ khẩn cấp, hay là thời gian gấp gáp mà nói, đi tới cảnh nội Đại Viêm tọa trấn chỉ huy mấy chục vạn Man tộc tinh nhuệ kia đều là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ cần đại quân Man tộc né tránh trận chiến, chiến tranh quy mô trăm vạn người không có khả năng sẽ kết thúc trong vòng chỉ hơn nửa tháng.

Nếu như thủ hạ trong bộ lạc thủ lĩnh chỉ huy thoả đáng, thậm chí có thể bảo tồn thực lực cho trận chiến với thủ hạ Tông Thanh Sinh tiếp theo.

Mà Thánh Thành thì sao?

Cực hắc chi địa lớn như thế, Vũ Thành Hầu không thể tìm đến cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Hứa Nguyên trì trệ.

Hắn bỗng nhiên ngẫm lại một số sự kiện.

Trong đó có một chuyện khiến hắn vừa nghĩ tới liền muốn tát mình một bạt tai.

Thời điểm lúc trước ở địa cung lừa Man Vương hợp tác, hắn hình như đã trực tiếp tuôn ra vị trí Thánh Thành của Man tộc.

Mặc dù trên thực tế hắn quả thực chưa từng nói cho Vũ Thành Hầu địa điểm cụ thể, nhưng Man Vương sẽ tin hắn sao?

Đáp án tất nhiên là không.

Tin tức này đại khái sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lựa chọn phán đoán của Man Vương.

Nắm đấm hơi nắm chặt, trong mắt Hứa Nguyên có thêm một vòng ngưng trọng:

"Man Vương sẽ đến Thánh Thành Man tộc này lập tức nhổ trại rút lui về hướng bắc."

Lý Thanh Diễm nhìn thấy thần sắc hắn biến hóa, ôn nhu an ủi:

"Trường Thiên ngươi cũng đừng quá lo lắng, bản cung mặc dù hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, nhưng dựa theo logic lẽ thường mà nói, Man Vương hẳn là sẽ đi tới chiến trường."

"Không, hắn tuyệt đối sẽ tới nơi này."

Hứa Nguyên đánh gãy.

Bình Luận (0)
Comment