Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 767 - Chương 1084

Chương 1084 Chương 1084: Đào chân tường Trong một chớp mắt này, trong mắt Lý Thanh Diễm lóe lên rất nhiều thứ, nhưng sau một khắc đều tan thành mây khói. Tên kia chết rồi?

Ngắn ngủi trầm mặc, Lý Thanh Diễm quay người ngồi lên phía trên viên cự thạch bị nổ tung kia, môi đỏ khẽ nhếch nhưng không nói tiếng nào, khế nhả ra một ngụm sương trắng.

Điện đường nguy nga đổ sụp giống như một con cự thú đã chết nằm rạp trên mặt đất, tuyết rơi từ trên trời nhao nhao giáng xuống vùi lấp hết thảy vết tích của nó. Một đôi mắt đỏ của Lý Thanh Diễm chăm chú nhìn chằm chằm tướng lĩnh hắc giáp đứng ở trong tuyết nửa ngày: "Ngươi nói... hắn chết?" Nguyên Hạo không trả lời ngay, ở trong lòng cân nhắc dùng từ, sau khi mới dứt lời hắn liền quan sát thần sắc đối phương.

Hắn mặc dù là một kẻ điên, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn không biết nhìn mặt mà nói chuyện.

Vũ Nguyên điện hạ trước mắt tựa hồ như bởi vì tam công tử chết mà có chút rối tung lên.

Trong lòng suy tư, trên đỉnh núi bị tuyết trắng bao trùm vang lên một trận tiếng ma sát của giáp trụ kim loại, Nguyên Hạo chậm rãi thõng đầu xuống, nói khẽ: "Theo tin tức truyền đến bên trong Đế An thành, Tam công tử đúng là gặp chuyện bỏ mình."

"Hừ a."

Lại lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, khóe môi hồng nhuận của Lý Thanh Diễm bỗng nhiên ngoắc ngoắc.

Nàng có chút muốn cười, hoang đường đến mức muốn cười.

Mặc dù tu vi tên kia rất yếu, nhưng cả người hắn lại giống như bị một tấm khăn che mặt bí ẩn bao vây lấy.

Mỗi một lần đào móc, mỗi một lần tiếp xúc đều có thể nhìn thấy những đồ vật không giống nhau từ trên người hắn. Thời điểm Lý Chiếu Uyên phát động ám sát, đối với hai người, là hắn đã cung cấp tin tức để bọn hắn chạy thoát bên trong quân trận của Man tộc.

Bên trong địa cung dị quỷ trải rộng vạn trượng kia, dưới sự truy sát của Man Vương bán thánh, cũng là hắn cứu được hai người bọn họ.

Hiện tại, đột nhiên nói cho nàng rằng hắn chết? Tên kia sẽ chết sao?

Tên kia làm sao có thể chết được?

Lý Thanh Diễm chậm rãi ngước mắt nhìn về phía bầu trời.

Băng Linh Cung đã từng phồn hoa và ồn ào náo động lúc hủy diệt đều theo tuyết bay đầy trời quy về đìu hiu.

Trong một mảnh yên tĩnh, Nguyên Hạo thu liễm ánh mắt chuẩn bị tạm thời rời đi.

Hiện tại Vũ Nguyên điện hạ rõ ràng đang cần một chút thời gian yên tĩnh một chỗ, về phần sự tình còn lại cùng với những lời nhắn nhủ chưa nói thì hắn cứ ở trong quân doanh dưới chân núi chờ đối phương xuống lại đi báo cáo tiếp đi.

Giày sắt đạp tuyết im ắng, Nguyên Hạo chuẩn bị quay người rời đi, nhưng mới đi được một bước liền nghe thấy ở sau lưng truyền đến một giọng nữ trầm thấp: "Ngươi đã đến đây một chuyến thế này hẳn không phải chỉ để cáo tri cho bản cung mỗi một chuyện này."

Trong mắt Nguyên Hạo lóe lên một vòng kinh ngạc, lập tức cũng thoải mái.

Những ngày này, chiến sự Bắc cảnh kéo dài, bởi vì cùng thuộc triều đình Đại Viêm, Hắc Lân quân và quân đội Hoàng tộc đã hợp tác qua không chỉ một lần, cũng bởi vậy mà hiểu biết của hắn đối với vị Vũ Nguyên điện hạ mặt lạnh thiết huyết này không phải chỉ là một nữ nhân dễ dàng bị tình cảm chỉ phối.

Chậm rãi quay người lại, Nguyên Hạo nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ ngồi rủ xuống trên cự thạch, hơi châm chước, nhẹ giọng nói:

"Đúng, nhưng điện hạ ngài..." "Bản cung không tin."

Lý Thanh Diễm đánh gãy lời nói Nguyên Hạo, ngồi trên cự thạch, hai chân bắt chéo, một tay nâng má, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhẹ:

"Không tận mắt nhìn thấy thi thể Hứa Nguyên, bản cung sẽ không tin hắn đã chết. Dù sao, lợi dụng chuyện giả chết để thoát thân đối với tên kia mà nói tựa hồ là một lựa chọn rất không tệ, ngươi nói có đúng không?”

Nghe vậy, trong mắt Nguyên Hạo hơi lấp lóe dị sắc.

Kỳ thật, hắn cũng từng có loại hoài nghi này, nhưng những chuyện này cũng không phải là chuyện hắn nên hỏi tới, làm một thanh đao, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.

"Việc này mạt tướng không dám tự mình đoán bừa, lần này đến đây gặp ngài, ngoại trừ truyền lại tin tức Tam công tử chết ra, tướng quốc đại nhân còn muốn mạt tướng tự tay giao vật này cho điện hạ ngài."

Vừa nói,

Nguyên Hạo sờ tay vào ngực, lấy ra một cái hộp sắt lớn dài ba phân từ bên trong áo lót của giáp trụ màu đen.

Lý Thanh Diễm nhìn thấy vật này đại mi chau lên, đầu ngón tay khẽ nâng, hộp đen liền bị nàng cách không kéo tới.

Đầu ngón tay thon dài đè hai bên thẻ chụp của hộp sắt nhỏ, liền nghe "lạch cạch" một tiếng. Hộp sắt nhỏ bị mở ra, một văn thư đặc chất chỉnh tê ánh vào †âm mắt Lý Thanh Diễm.

Nhìn tấm văn thư này, đôi mắt đẹp của Lý Thanh Diễm không tự chủ mà híp híp.

Hôn ước. Đây là văn thư hôn ước mà lúc trước trước khi rời kinh, nàng và tên kia dưới sự chứng kiến của phụ hoàng và tướng quốc cùng ấn chỉ tay xuống.

Thanh âm Nguyên Hạo nhẹ nhàng truyền đến, thấp giọng nói:

"Tướng quốc đại nhân muốn mạt tướng truyền đạt, Tam công tử gặp chuyện bỏ mình, phần hôn ước này cứ dựa theo ý tứ điện hạ ngài mà định đoạt."

Lý Thanh Diễm nhìn chằm chằm chỗ ký tên long xà cùng với thủ ấn chỗ lạc khoản của hôn ước mấy giây, nhìn xong liền ném nó trả lại cho Nguyên Hạo:

"Thứ này bản cung không cần, ngươi cầm đi trả lại cho lão nhân tướng quốc hắn đi."
Bình Luận (0)
Comment