Chương 1087
Chương 1087: Thiên hạ như thế nào
Để lại ngọc phù, Lý Quân Khánh lộ ra một tiếu dung cao thâm mạt trắc về phía Hứa Nguyên, sau đó trực tiếp chuyển thân rời khỏi chỗ đình đài trên không trung của Huyền Nguyệt lâu. Trong một mảnh yên tĩnh gió đêm khẽ vuốt, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm ngọc phù trên bàn thật lâu mới chậm rãi đưa tay cầm lấy. Tiếp xúc vào tay ôn nhuận, chất ngọc thượng giai, đặt ở ngoại giới khối ngọc này có giá trị hơn vạn lượng bạc, càng đừng nói tới hai chữ "Ngọc Thành" tuyên khắc trên đó đại biểu hàm nghĩa của nó. Khách khanh Phủ thái tử nha. Đợi ngày sau Thái tử đăng cơ, viên ngọc phù này chính là chứng minh cho công lao tòng long của ngươi.
Đương nhiên,
Nếu như đến cuối cùng là một vị hoàng tử khác đăng cơ đại thống, vậy ngọc phù này cũng sẽ là chứng minh tốt nhất ngươi bị ám sát.
Nghĩ đến điểm này, ngón tay Hứa Nguyên vuốt ve mặt ngoài ngọc phù có chút dừng lại, khóe môi câu lên một vòng ý cười không rõ ý vị, lập tức liền chậm rãi đứng lên.
Từ lý trí tới nói, hắn không nên đi gặp vị Thái tử kia.
Dù sao Lý Quân Khánh cũng đi theo bên người đối phương, không chừng nói sai câu nào liền bị gia hỏa này nhìn ra. Nhưng vấn đề là, cái thân phận mà phụ thân chuẩn bị cho hắn này là một nhân vật có cá tính. Nói cách khác, vị Vương công tử trong nhà Binh Bộ Thị Lang là người thật sự có †ồn tại, chí ít trước khi Hứa Nguyên hắn bắt đầu đóng vai nhân vật này thì hắn đã †ồn tại qua.
Đã có tài hoa, cũng có thiên tư tu hành, lại bởi vì thân phận con thứ mà sinh mà âu sầu thất bại.
Dạng người này nếu như gặp được một cơ hội như vậy, cho dù con đường phía trước mê mang cũng đại khái sẽ thẳng tiến không lùi.
Nếu như hắn không đi, ngược lại có vẻ hơi khác thường.
Đương nhiên, ngoại trừ điểm đó ra, Hứa Nguyên hắn cũng muốn đi nhìn xem vị Thái tử này, nhìn xem giữa đối phương và Lý Chiếu Uyên đến tột cùng là khác biệt ở đâu.
"Hoàng huynh, ngọc phù ta đã thay ngươi chuyển giao cho vị Vương công tử kia."
Lý Quân Khánh đẩy cửa gỗ Thiên Huân Phòng ra, lập tức cười đùa với người trong phòng nói:
"Nhưng mà ta muốn nói, một giới con riêng thị lang cần gì ngươi phải tự mình đến đây mời chào, việc này giao cho đệ đệ ta là đủ rồi."
Bên trong phòng nhỏ, huân hương lượn lờ, mạc liêm nhẹ đãng, sau bình phong thủy mặc thêu cảnh non xanh nước biếc kia, một vị nam tử trung niên khí chất ôn nhuận đang ngồi quỳ chân trên bồ đoàn, cử chỉ nhu hòa loay hoay trà cụ trước mặt.
Nghe thấy thanh âm Lý Quân Khánh, thanh âm của nam tử rất ấm chậm khiến cho người ta nghe xong liền có một loại cảm giác mạch thượng khiêm khiêm công tử như ngọc: "Cô phải tự mình đến đây mới có thể càng lộ vẻ coi trọng."
Lý Quân Khánh chậm ïãi đi tới trước trà án ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một chén trà thơm mà đối phương vừa rót xong uống cạn, nhìn huynh trưởng đối diện, hơi giảm thấp thanh tuyến xuống hỏi: "Nhưng hoàng huynh ngươi xuất cung vào lúc này hẳn sẽ chọc cho phụ hoàng không vui đâu?"
Nam tử chậm rãi giương đôi mắt, đồng tử ô hắc lưu quang, mang theo nhu hòa cười nói:
"Trước kia có thể, nhưng bây giờ phụ hoàng sẽ không như vậy, phụ hoàng từ trước đến nay đối đãi với những mầm mống chúng ta đều là đối xử như nhau, Chiếu Uyên hắn lãnh binh ra ngoài, quản chế đối với cô tất nhiên cũng sẽ buông lỏng hơn rất nhiều." Lý Quân Khánh hơi nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng buông chén sứ xuống, ôn nhuận nam tử thấy thế tiện tay cầm lấy ấm trà vì đó rót đầy, thanh tuyến nhu chậm tiếp tục nói:
"Nếu như phụ hoàng sớm như thế, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như bây giờ."
Lý Quân Khánh nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ chén sứ, nhìn trà thơm trong chén nổi lên từng cơn sóng gợn, nhỏ giọng nói:
"Nếu như quả thật như vậy, hoàng huynh ngươi cũng sẽ không đi làm."
Lời nói rơi xuống, tay của nam tử trung niên khí chất ôn nhuận đang châm trà hơi dừng lại.
Gian phòng yên tĩnh trong chớp mắt, nam tử trung niên tiếp tục động tác, cười nhẹ lắc đầu:
"Phản ứng của Quân Khánh ngươi quả nhiên so với vi huynh còn nhanh hơn rất nhiều đây, cho dù phụ thân ngầm đồng ý, nếu như cô dám làm, vậy chỉ sợ cũng không sống tới hiện tại."
Dứt lời, nam tử trung niên đặt bình trà xuống, cầm lấy một cái chén sứ đựng đầy trà thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt yếu ớt nói:
"Có lúc, cô... thật sự rất hâm mộ Quân Khánh các ngươi."
Khóe mắt Lý Quân Khánh nhảy lên, lập tức khoát tay áo nói:
"Hoàng huynh, ta nhưng không có..." "Ngươi tiểu tử này đối với ta là huynh trưởng ngươi cũng cảnh giác nặng như vậy
Nam tử trung niên hừ cười một tiếng, trừng bào đệ này một chút:
"Nếu ta nói thật, ngươi và Chiếu Uyên đều có thể có rất nhiều lựa chọn khác biệt, mà cô sinh ra chỉ có một lựa chọn." Ánh mắt Lý Quân Khánh biến đổi, hơi có vẻ phức tạp nói khẽ:
"Hoàng huynh chính là người thừa kế đại thống, thân phận như thế làm sao lại nói ra lời ấy?'
"Cớ gì lại nói ra lời ấy?"
Trong đôi mắt nhu hòa của nam tử trung niên lóe lên một vòng đồi phế, trên khuôn mặt tuấn lãng thở dài một tiếng:
"Những năm gần đây, mặc dù cô là Thái tử cao quý, thậm chí đã giám quốc gần mười năm, nhưng trên thực tế cô chỉ là một cái bóng của phụ hoàng, phụ hoàng để cô làm cái gì, cô liền phải làm cái đó. Cả đời cô đều là bóng dáng của phụ hoàng, nhưng kết quả là, hết thảy cô đều vân chỉ ở trong một ý niệm của phụ hoàng hắn."
"Quân Khánh, ngươi bây giờ còn cảm thấy vì sao cô lại nói ra những lời ấy sao?"
Lý Quân Khánh nghe vậy im lặng.
Nếu như kế hoạch lúc trước của phụ hoàng và Hứa tướng quốc thuận. lợi, người hoàng huynh này của hắn sẽ một đời vô cùng thông thuận.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hiện tại kế hoạch của hai vị lão nhân gia kia lại xuất hiện đường rẽ.