Chương 1096
Chương 1096: Thế Sao Bởi vì đã từng có một vài ví dụ hoang dâm, từ đường Đại Viêm đã định ra quy củ, hoàng tử sau khi trưởng thành nếu như không có thánh mệnh thì không thể ngủ lại Cung Thành, cho dù là Thái tử giám quốc cũng không ngoại lệ. Nghe đại bạn của mình hỏi ý, Lý Ngọc Thành đứng tại chỗ trầm mặc một chút, quay đầu nhìn kim loan bảo tọa sáng ngời trên bậc thang, trong mắt lóe lên một vòng ảm đạm, đang muốn đáp lời liền nghe thấy một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai của hắn: "Ngọc Thành, đến Thanh Tâm các một chuyến." Thanh Tâm các tọa lạc ở trung ương Thiên Trì to lớn phía Tây Bắc của Cung Thành. Bởi vì khí hậu vùng đất ngập nước, sương mù sáng sớm còn chưa tán đi, từng cơn gió lạnh nhẹ thổi qua mặt hồ mang theo từng cơn sóng gợn, cũng kinh khởi một mảnh nhạn bay, giống như tiên cảnh nhân gian.
Dưới dẫn đầu của Nhiếp công công, Lý Ngọc Thành đi tới tầng cao nhất của Thanh Tâm các, lại lần nữa gặp được phụ hoàng của mình.
Râu tóc bạc trắng, lão giả còng lưng vẫn như trước mặc bộ y phục kia.
Một thân tố y áo bào trắng, bên ngoài khoác lên một kiện hoàng long bào.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay nhẹ nhàng gõ nhẹ bàn thấp trên giường, một tay khác thì nắm vuốt kí sự tảo triều Lý Ngọc Thành mới viết.
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu xuống trên người hắn, nếp nhăn trên mặt có thể thấy rõ ràng, càng lộ vẻ già nua.
Nhiếp công công sau khi đưa Lý Ngọc Thành vào trong phòng liền quay người rời đi.
Lý Diệu Huyền không lập tức nói chuyện, dùng một loại ánh mắt nhiều hứng thú xem một tờ kí sự trong tay, mà Lý Ngọc Thành cũng yên tĩnh đứng cúi đầu ở một bên.
Nửa ngày.
"Soạt."
Lý Diệu Huyền đặt giấy tuyên trong tay trên bàn thấp, chậm rãi chuyển đôi mắt, nhẹ giọng hỏi:
"Biết trẫm vì sao lại gọi ngươi tới?"
Lý Ngọc Thành cúi đầu ứng thanh, không giả bộ hồ đồ:
"Nhi thần biết." Nghe vậy, khóe môi Lý Diệu Huyền gợi lên một vòng ý cười, tiếu dung có chút ý vị thâm trường:
"Nếu đã biết được, vậy trãm liền tự mình hỏi ngươi một chút, sự tình ghi trong kí sự tảo triều là thật?"
Lý Ngọc Thành buông thõng đầu, ánh mắt bình tĩnh:
"Nếu đã dâng tấu chương cho phụ hoàng, sự tình bên trong tất nhiên từng chữ đều là thật."
"Ha ha."
Ánh mắt đục ngầu của Lý Diệu Huyền thanh minh trong chớp mắt, nhìn từ trên xuống dưới trưởng tử trước mắt mấy giây, ánh mắt sắc bén khiến cho người ta không rét mà run.
Lý Ngọc Thành vẫn như cũ cúi đầu trâm mặc. Mấy giây sau, Lý Diệu Huyền thở ra một hơi thật dài, đặt chân đang co lại xuống, chậm rãi đứng lên từ trên giường:
"Thái tử giám quốc ngươi có khả năng vẫn chưa biết, Đông Doanh đảo bên kia kỳ thật đã phái sứ thần đến Đế An ta." Vừa nói, Lý Diệu Huyền một bên đi đến phía Lý Ngọc Thành, bước chân rất nhẹ, nhưng lại phảng phất giẫm trên trái tim Lý Ngọc Thành.
Trâm mặc trong chớp mắt, Lý Ngọc Thành cúi đầu lên tiếng:
"Sứ thần Đông Doanh nhi thần đã biết được, phụ hoàng muốn nói những quỷ nhân tóc vàng kia?"
"Quỷ nhân? Những người kia còn không xứng với xưng hô thế này."
Lý Diệu Huyền cười nhẹ thì thầm một tiếng, đi qua Lý Ngọc Thành, đi tới trước giá đỡ cổ kính đứng vững, tiện tay lấy từ trong số những đồ cổ giá trị liên thành trên đó xuống một thanh tế kiếm kiểu dáng có chút cổ quái.
Tiện tay múa một đường kiếm hoa trên không trung, nhưng kiếm quang nổi lên vẫn như cũ khiến cho tia sáng cả phòng ảm đạm đi mấy phần.
Làm xong những động tác này, Lý Diệu Huyền đánh giá tế kiếm trong tay, nhỏ giọng nói:
"Chuôi kiếm này chính là lễ gặp mặt mà bọn hắn tặng cho trãm, ha ha, chế tác tinh tế, chất liệu cũng coi như tốt, miễn cưỡng cũng bù đắp được rèn tài Ất cấp của Đại Viêm ta."
"Phụ hoàng, địch nhân không biết không thể khinh thị, tế kiếm này không nhất định là thứ tốt nhất."
Lý Ngọc Thành nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Diệu Huyền nghe vậy thả tế kiếm lại, ý vị không rõ khẽ cười một tiếng:
"Ngươi nói đúng, sự tình trân thuật bên trong kí sự tảo triều này của ngươi cũng đúng, so với lún xuống cùng một địch nhân tùy ý không biết nào đó đang ngủ say trong Đại Viêm ta, tiếp tục làm hàng xóm với những Oa nhân ánh mắt thiển cận chỉ biết cướp bóc buôn bán trên biển kia rõ ràng càng có lợi hơn. Trãẫm và tướng quốc xác thực từng thảo luận qua việc này, cũng chuẩn bị điều động một tên khâm sai tiến đến tọa trấn giám sát Đông Doanh."
Nói đến đây, Lý Diệu Huyền đột nhiên nhất chuyển, nhẹ giọng hỏi:
"Ngọc Thành, trên một vài sự tình mặc dù ngươi có chút khô khan, nhưng giám quốc lâu như thế, hẳn cũng biết được cử động lần này đại biểu cho cái gì chứ?" Tiếng nói vừa ra, bầu không khí bên trong gian phòng phảng phất như ngưng kết. Đại biểu cho cái gì?
Lý Ngọc Thành rất rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì.
Đẩy Tam hoàng tử Lý Quân Khánh đi Đông Doanh, đại biểu cho hết thảy quyền lực vị bào đệ đang nắm giữ trong Đại Viêm sẽ nhàn rỗi ra.
Mà lấy thế cục bây giờ trên triều đình, những quyền lực này không thể cứ như vậy mà bình ổn giao đến trong tay Thái tử hắn.
Nói cách khác, Thái Tử Đảng vốn dĩ nắm giữ Hoàng tộc thương hội, bộ phận Ngự Ảnh vệ, cùng với các loại mạng lưới nhân tế mà Lý Quân Khánh tự mình phát triển trong triều đều sẽ không còn tồn tại.
Hít sâu một hơi, Lý Ngọc Thành vẫn như cũ duy trì một loại âm điệu: "Nhi thần biết được."
"Ngươi làm lão đại ngược lại làm tiểu tam rất đau lòng."
"Nhi thần và Quân Khánh chính là đồng bào..."
"Ngươi làm như thế, thật sự không phải muốn loại Quân Khánh ra khỏi tâm mắt trẫm sao?"
Lý Ngọc Thành.