Chương 1109
Chương 1109: "Con đường!" Hứa Nguyên có chút may mắn vì Hứa Hâm Dao biết được tin tức này ở trong Tướng phủ, cũng là hỏi hắn vấn đề này. Như vậy vấn đề hiện tại là, hắn nên uốn nắn Tứ muội này như thế nào.
Tứ muội nói không sai, tướng phủ đúng là người khởi xướng tất cả.
Kết cục bắc cảnh là do Hoàng đế và vị phụ thân kia cùng nhau thiết lập, tông môn nhập cục chỉ là bị động đánh trả. Triều đình đã xuất đao, cũng không thể trông cậy vào tông môn khoanh tay chịu chết chứ?
Mà chiến trường, là địa ngục nhân gian không có bất kỳ đạo đức trói buộc nào. Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên khẽ thở dài. Hắn cảm thấy mình đã bị lão cha kia lừa rồi.
Văn án là hắn đưa cho Hứa Hâm Dao nhìn, bất kể làm một phụ thân, hay là một Tể tướng mưu đoạn thiên hạ, hắn đều rõ ràng trạng thái tâm lý hiện tại của Hứa Hâm Dao rất không ổn định.
Phụ thân không giải quyết được điểm này, rõ ràng là đem cái hố này để cho lão tam hắn giải quyết.
Nhìn thiếu nữ buông tâm mắt xuống, Hứa Nguyên thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói:
"ngươi ngẩng đầu nhìn ta."
Hứa Hâm Dao tiếp thu tin tức đã triệt để nhận định tướng phủ là hung thủ tạo thành cục diện bắc cảnh, mà lấy tính cách nàng từ nhỏ dưỡng thành thì không cách nào thừa nhận.
Trong thời khắc này, trao đổi ánh mắt rất quan trọng, thậm chí còn lớn hơn ngôn ngữ.
Trong im lặng,
Hứa Hâm Dao thuận theo ngước mắt lên, trong đôi mắt đẹp hiện ra ánh sáng như có như không.
Nhìn nhau, Hứa Nguyên hỏi vấn đề đầu tiên của hắn:
"Ngươi cảm thấy tướng phủ chúng ta là tội nhân chiến tranh?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Hứa Hâm Dao cắn môi.
Khóe môi Hứa Nguyên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, thanh âm rất thấp:
"Khi yêu cầu lợi ích không cách nào thông qua đàm phán để thu hoạch, vũ lực mới có thể được chuyển lên trên mặt bàn. "Ngươi cảm thấy lợi ích mà tướng phủ chúng ta muốn có trong cuộc chiến tranh này là gì?"
Hứa Hâm Dao không chần chờ chút nào, hai tay bóp đùi lần nữa siết chặt:
"Những sản nghiệp của tông môn Bắc Cảnh."
"Nếu như ta đoán không lầm, dưới mệnh lệnh của phụ thân, Hắc Lân quân sẽ ưu tiên bảo toàn những tài sản kia hơn là người dân?”
"Ngươi nói không sai, quả thật như thế." Hứa Nguyên không phủ nhận, bởi vì suy đoán của Tứ muội chính là sự thật.
So với việc tông môn dùng hết khả năng để phá hoại, mệnh lệnh phát ra từ tướng phủ mặc dù có mệnh lệnh cứu trợ nạn dân, nhưng nó vẫn dưới mệnh lệnh bảo đảm sản nghiệp của tông môn. Sinh mệnh của phàm nhân xa xa không bằng phương tiện sản xuất tích lũy trăm ngàn năm qua của tông môn bắc cảnh. Đại Viêm không thiếu người, cho dù dân chúng Bắc Cảnh chết hết, triều đình cũng có thể lợi dụng mạng lưới quan đạo bốn phương kia di chuyển những người ở địa phương khác tới mà nếu như những công trình kia bị hủy hoại, vậy thì cần mấy trăm năm xây dựng lại.
Thậm chí, trong lòng Hứa Nguyên còn có một suy đoán hắc ám.
Hắn không muốn nghĩ như vậy, nhưng tướng phủ cùng các phụ tá hoàng tộc khẳng định làm ra độc kế tương tự.
Bây giờ Man tộc ở nơi cực hắc gần như bị diệt tộc, ba châu Bắc cảnh đã trở thành khu vực "an toàn" không có tai họa bên ngoài.
Sau khi tất cả chiến sự bắc cảnh chấm dứt, lấy danh nghĩa triều đình từ các châu phủ khác chiếm cứ tông môn di chuyển lượng lớn nhân khẩu bổ sung chỗ trống bắc cảnh, trong chiến tranh tiếp theo cũng có thể đả kích tiềm lực chiến tranh của tông môn ở một mức độ nhất định.
Nhưng mà những chuyện này, Hứa Nguyên không thể nói cho vị Tứ muội trước mắt này biết.
Nếu như nàng biết, có thể nàng sẽ trực tiếp hắc hóa tại chỗ.
Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nguyên nói tiếp:
"Như vậy, tướng phủ chúng ta muốn những sản nghiệp kia là vì cái gì?"
Vấn đề này, Hứa Hâm Dao không trả lời. Nhưng nhìn thân thể run rẩy của thiếu nữ càng thêm kịch liệt, Hứa Nguyên biết trong lòng đối phương đã có đáp án.
Hắn chậm rãi nói ra:
"Ngươi nghĩ không sai, vì chiến tranh kế tiếp, tam châu bắc cảnh cần được xây dựng thành một hậu phương lớn."
Hô hấp của Hứa Hâm Dao trì trệ.
Nàng có suy đoán, nhưng lại không thể chấp nhận.
Nàng không hiểu, không hiểu vì sao phụ thân lại nhất định phát động chiến tranh, nhất định phải khiến hàng tỉ sinh linh đồ thán.
Giọng nói mang theo một tia nức nở, Hứa Hâm Dao nhìn đôi mắt bình tĩnh của Hứa Nguyên, thận trọng hỏi:
"Ca.. Ca có thể đi khuyên phụ thân không?"
"Làm không được, cũng không muốn làm"
Giọng nói của Hứa Nguyên rất nhẹ, nhưng ở trong phòng yên tĩnh lại giống như tiếng sấm vang vọng bên tai Hứa Hâm Dao.
Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ trước mắt, nhìn đôi mắt xinh đẹp động lòng người của nàng, dần dần trở nên trống rỗng vô thần.
Hứa Nguyên vẫn nhớ mang máng thần thái này.
Ở bên trong Thương Nguyên, thời điểm vị Tứ muội này hắc hóa chính là bộ dáng này.
Nhưng lời nói của hắn vẫn chưa kết thúc, Hứa Nguyên bình tĩnh tiếp tục hỏi:
" ngươi cảm thấy vì sao phụ thân muốn phát động chiến tranh?"
Hứa Hâm Dao giật giật, căn răng, giọng rất nhẹ, nhưng nghe vào tai lại có vẻ khàn cả giọng:
"Chẳng lẽ dùng cách hòa bình thì không được sao?"
“Am!
Đột nhiên Hứa Nguyên vỗ một cái lên bàn gỗ lim trước mặt Hứa Hâm Dao. Phía trên bàn gỗ dày đặc trực tiếp xuất hiện một cái chưởng ấn.
Hắn nhìn nàng, hỏi:
"Lúc ở huyện Thịnh Sơn, ta có lẽ đã nói với ngươi việc này, chẳng lẽ lần đó ngươi còn chưa nhận ra điểm này sao?"