Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 800 - Chương 1113

Chương 1113 Chương 1113: Nói chuyện với lão cha! Buổi trưa hôm sau. Đã lâu không tu luyện để Hứa Nguyên hấp thu năng lượng cổ quái do Mệnh Nguyên cùng Âm Nguyên và Nguyên khí †ạo thành giống như bọt biển hút nước. Mấy tháng chưa tu hành, một đêm lại thêm một buổi trưa, chỉ khiến hắn hoàn thành nạp cương, lấp đầy những nguyên khí tiêu hao trong cơ thể. Làm xong những thứ này, Hứa Nguyên cũng không có tiếp tục tiến hành tu nguyên. Lúc trước dùng Nguyên khí tu hành, hắn có thể dùng nguyên tinh trong tướng phủ lấy mãi mà không cạn, tu luyện không cố ky, nhưng bây giờ không thể làm như vậy nữa. Mặc dù hắn có thể một mực tu luyện, nhưng dưới phòng hắn có trăm con âm quỷ và dị quỷ nhốt trong địa huyệt làm củi kia có cực hạn.

Tốc độ chuyển hóa âm nguyên và mệnh nguyên của chúng chậm hơn tốc độ tu luyện của hắn một chút. Thổ nạp đêm nay đã đem Mệnh Nguyên và Âm Nguyên tích góp được mấy ngày tiêu hao không còn.

Nhưng mà địa huyệt phía dưới hẳn chỉ là một bước thí nghiệm sơ bộ, nếu như thành công mới có thể tiếp tục mở rộng. Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nguyên liền chuẩn bị đi ra ngoài tìm Hứa Trường Ca một chuyến, để đại ca này ra lệnh cho người vận chuyển nhiều âm quỷ cùng dị quỷ tới đây.

Nắng ấm ngày đông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phiêu đãng trong không khí có thể thấy được rõ ràng.

Hứa Nguyên xuống giường, mặc quần áo xong, đẩy cửa phòng ra.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, hắn liền sững sờ. Sao phụ thân này lại trở về?

Trong sân nhỏ có một đình đài trang nhã, nhìn thấy một nam nhân trung niên mái tóc đã bạc trắng.

Vẫn là tiêu chí một thân Hắc Long bào, sắc mặt trầm ổn bình tĩnh nhìn không ra thần sắc chút nào, nhìn chằm chằm vào. huyền linh mộc trong viện kia mắt không di chuyển.

Trâm mặc một cái chớp mắt, Hứa Nguyên đè xuống ý niệm nguyên bản trong đầu, bước nhanh về phía đình đài. Đi vào đình đài, Hứa Nguyên trực tiếp ngồi xuống bàn đá đối diện, nhẹ giọng gọi một tiếng:

"Phụ thân, người nhìn chằm chằm Huyền Linh Mộc, trong đó có chuyện xưa?"

Hứa Ân Hạc chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Huyền Linh Mộc, thời điểm rơi vào trên thân Hứa Nguyên, đáy mắt hiện lên một vòng ý cười không dễ phát giác:

"Xác thực có một ít cố sự, nhưng mà đều là một ít chuyện cũ năm xưa."

Hứa Nguyên nghe lời ấy, cũng liếc qua cây Huyền Linh Mộc trồng trong viện. Dưới nắng ấm, nhánh cây của huyền linh mộc trụi lủi, lá khô phía trên đã rụng sạch khi mùa đông đến.

Huyền Linh Mộc này cũng không phải là linh thực, xem như là một loại cây trồng để thưởng thức khá thường gặp trong Đại Viêm. Tiết trời giữa hè, cành lá nở rộ, gió nhẹ thổi qua sẽ truyền ra thanh âm dễ nghe như chuông gió, cho nên tên Huyền Linh. Ánh mắt Hứa Nguyên toát ra một tia hiếu kỳ, hỏi:

"Câu chuyện gì?"

Hứa Ân Hạc không giấu giếm, giọng nói mang theo nụ cười nhớ lại:

"Chuyện có liên quan đến mẫu thân con." Đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên.

Cũng giống như mỗi một đứa trẻ, ai cũng hiếu kỳ chuyện tình yêu của cha mẹ mình.

Càng đừng nói tới chuyện xưa của người có phong thái trác tuyệt như lão cha trước mắt.

Nghĩ đến đây, khóe môi Hứa Nguyên cong lên một vòng ý cười:

"Phụ thân, người cùng mẫu thân không phải là quen nhau ở dưới cây Huyền Linh Mộc này chứ?"

Nghe vậy, nam nhân tóc mai này lại lần nữa nhìn về phía cây đại thụ ba người ôm.

Dưới ánh mặt trời, hắn lờ mờ thấy được bóng dáng tiên tư của người đã biến mất khi còn là thiếu nữ năm đó.

Đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, Hứa Ân Hạc dần dân nhắm mắt lại, khóe môi lộ ra vẻ mỉm cười, giọng nói rất nhạt, cũng rất dịu dàng:

"Ừm, đúng."

Hứa Nguyên nhìn thấy thần sắc phụ thân như thế, đôi mắt hơi rũ xuống, cũng mang theo một vòng ý cười, nhưng không tiếp tục truy vấn. Yên tĩnh ở trong đình đài kéo dài hơn mười hơi thở, thanh âm trầm ổn của Hứa Ân Hạc liền phá vỡ phần hồi ức yên tĩnh này:

"Tu luyện thuận lợi không?”

Hứa Nguyên nghe vậy nở nụ cười:

"Hâm Dao nghiên cứu chế tạo ra trận pháp rất lợi hại, hôm nay hài nhi đã có thể tu luyện bình thường."

Hứa Ân Hạc liếc sương phòng một cái, nói:

"Hẳn là còn chưa đủ."

Hứa Nguyên sững sờ, lập tức cũng thoải mái, nhẹ gật đầu:

"Quả thật âm nguyên và mệnh nguyên sản xuất không đủ để ta tiếp tục tu luyện."

Hứa Ân Hạc hơi gật đầu:

"Hâm Dao rất cẩn thận, vì dự phòng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng không dễ dàng điều đi quá nhiều âm quỷ và dị quỷ."

Hứa Nguyên lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của lão cha này.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngươi trở về thử nghiệm một chút là có thể tiếp tục xây dựng thêm. Phụ thân vĩnh viễn là như vậy, cho dù là ở loại chuyện nhỏ nhặt này, cũng sẽ an bài không lọt một giọt nước nào.

Ý niệm trong đầu hiện lên, Hứa Nguyên chợt nhớ tới đêm qua mình hứa hẹn với nha đầu Hứa Hâm Dao kia, thấp giọng nói:

"Phụ thân, kỳ thật trận pháp này còn cần cải tiến."

"Hả?"

Hứa Ân Hạc hơi nhíu mày, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh ngạc vừa đúng.

Hứa Nguyên thấy thế liền lập tức nói ra suy nghĩ mà mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu:

"Hâm Dao nói rồi, mặc dù trận pháp này độ hoàn thành rất cao, nhưng kỳ thật vẫn là bán thành phẩm."

Hứa Ân Hạc gật gật đầu, ra hiệu tiếp tục nói.

Hứa Nguyên thấy thế, khẽ cười một tiếng:

"Trận pháp này quá lớn, nếu ta muốn tu luyện thì phải ở trong sương phòng này một thời gian dài mới được, trong suy nghĩ của Hâm Dao, trận pháp này có thể tinh giản đến mức có thể mang theo bên người."

Hứa Ân Hạc nhìn Hứa Nguyên một cái ý vị thâm trường, trong ánh mắt mang theo vẻ hài lòng, nhẹ gật đầu: "Như thế cũng đúng, ngươi muốn cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment