Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 1120

Chương 1120 Chương 1120 Nói đến đây. Vương Ngọc Tiền hơi hạ thấp giọng, nhỏ giọng truyền âm: "Tam công tử, ta đã suy nghĩ rất lâu, ta hoài nghi thái tử điện hạ muốn thông qua tiểu lão nhi ta đến tiếp xúc với tướng quốc đại nhân." Thái tử tiếp xúc với phủ Tướng Quốc? Hứa Nguyên nhíu mày, nhưng trong lòng lại suy tư, thấp giọng nói: "Thánh thượng để mặc Lý Chiếu Uyên công khai ngả về phía tông môn mà không làm gì. Mấy tháng nay, áp lực Lý Chiếu Uyên tạo ra cho Thái tử khiến ngài muốn lựa chọn ngả về phía Tướng phủ?" Vương Ngọc Tiền vuốt ve ngón tay thô ráp của mình:

"Tiểu lão nhi nghĩ như vậy, nếu không thái tử điện hạ không có bất kỳ đạo lý nào để tiếp xúc với ta."

Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

"Hiện tại chúng ta phỏng đoán những điều này cũng không khỏi quá xa. Vương lão ngươi tạm thời cứ như cũ, nếu thái tử điện hạ thật sự có ý này, chắc chắn sẽ có một tín hiệu rõ ràng."

"Vâng."

Vương Ngọc Tiền cung kính đáp.

Hứa Nguyên gật đầu, không nói gì thêm, yên tĩnh tựa vào giường êm nhắm mắt dưỡng thần. Qua chừng nửa khắc đồng hồ, hắn bỗng nhiên nói khẽ:

"Đúng rồi Vương lão, chuyện này, hẳn là ngươi nên báo cáo cho phụ thân ta trước."

Thân thể lão giả lưng còng khẽ run lên, thận trọng liếc Hứa Nguyên một cái, lại vội vàng cúi đầu:

"Vâng, tiểu lão nhi biết."

Hứa Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Hắn cũng không có tâm tư so đo với Vương Ngọc Tiền.

Tiểu lão đầu này cũng không phải hạch †âm cao tầng của tướng phủ, cũng không rõ tình huống chân thật trong nhà bọn hắn, coi nhà bọn hắn là khu nuôi cổ của hoàng tộc cũng không có gì đáng trách. Mà dưới tình báo hiện có, hắn lựa chọn đứng về phía mình là một hành động đương nhiên.

Dù sao tất cả dấu hiệu đều đang cho thấy thân phận "Thái tử Tướng Phủ" của Mình, mà đợi đến trăm năm sau, tiểu lão nhân này tự nhiên là có " Tòng long chỉ công".

Nhưng thật ra dựa theo ý của lão cha kia, hắn chấp nhận việc đối phương chọn phe cũng không có gì đáng trách.

Nhưng tạm thời Hứa Nguyên cũng không muốn làm những việc ngổn ngang khác này.

Không có gì khác, hiện tại có lão cha chống đỡ ở phía trên, hắn căn bản không muốn quản. Hắn trốn dưới bóng cây đại thụ là lão cha, cứ mò mâm như vậy, chẳng lẽ không có sức hấp dẫn hơn sao?...

Là tổng bộ của thương hội đệ nhất thiên hạ ở Đế An Thành, , Thiên An thương hội không phải một tòa kiến trúc khí thế hùng vĩ mà là một khu phố. Đúng, không phải một mà là cả một khu. Trong thành Đế An tấc đất tấc vàng, Thiên An thương hội trực tiếp chiếm cứ mấy trăm mẫu đất.

Xe ngựa chạy ở trong đó, mỗi một gian cửa hàng nối tiếp nhau hai bên đường, trên mỗi một cửa hàng đều treo biểu tượng Thiên An thương hội.

Từ thanh lâu đến sòng bạc, quần áo xa xỉ, từ vật dụng hàng ngày đến cao cấp, từ thứ cấp phổ thông đến tu giả cao giai, tất cả những thứ cần mua, tất cả những nơi muốn tiêu phí đều có thể tìm được cửa hàng tương ứng ở đây.

Xe ngựa của Binh bộ tả thị lang chạy qua đường phố rộn ràng khiến cho một mảnh chú ý, nhưng cũng không tới mức dừng mọi hoạt động lại.

Trong khu vực của Thiên An thương hội, thường xuyên có thể nhìn thấy một số quan lớn triều đình, xe ngựa của cao tầng của tông môn chạy vào sâu trong thương hội. Tuy quan lớn tam phẩm hiếm thấy, nhưng cũng không đến mức khiến người †a im lặng dừng lại công việc.

Trong đường phố rộn ràng nhốn nháo, xe ngựa chậm chạp chạy ước chừng nửa khắc đồng hồ mới rốt cục dừng lại trước một tiểu lâu ba tầng.

Đây là một cửa hàng cầm đồ.

Bảng hiệu viết hai chữ to rồng bay phượng múa "Trường An”.

Đây là hiệu cầm đồ của ông ngoại Hoa Hồng, sau khi hắn qua đời thì lấy cái tên này, mà lão gia tử này luôn quen xử lý công vụ trong hiệu cầm đồ này.

Chỉ cần Hoa Hồng không ở Tướng phủ, sẽ gặp được hắn ở đây.

Hứa Nguyên đi theo sau lưng Vương Ngọc Tiền, chậm rãi đi vào trong hiệu cầm đồ.

Bên trong làm ăn không tốt cũng không xấu, năm cửa sổ cầm đồ, trước mỗi cửa sổ chỉ có ba tới năm người xếp hàng thưa thớt, nhưng bầu không khí lại khá náo nhiệt.

Trước mỗi cửa sổ đều có tiếng cãi nhau, khách nhân cầm đồ vật đến cầm đồ tranh cãi giá cả với giám bảo sư.

Nhưng sau khi hai người bước vào cửa hiệu cầm đồ, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại bằng một loại tốc độ quỷ dị.

Bởi vì Vương Ngọc Tiền mặc quan bào, quan bào của quan to tam phẩm.

Hiệu cầm đồ này cũng không phải hiệu cầm đồ lớn nhất trong Thiên An thương hội, người tới cầm đồ vật đại đa số cũng đều là một số phú thương, hoặc là tu giả cấp thấp. Đối với bọn họ, quan lớn tam phẩm đã có thể tính là thiên quan.

Ánh mắt đảo qua, Hứa Nguyên thậm chí còn nhìn thấy có khách nhân trực tiếp quỳ xuống với bọn họ.

Sau khi trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, một nam nhân trẻ tuổi gầy gò vội vã từ phía sau chạy ra.

Mặc một bộ quần áo chưởng quỹ hơi cũ, đứng trước mặt hai người xoa xoa tay hơi dồn dập, thận trọng hỏi:

"Hai vị khách quý, muốn làm vật gì?" Vương Ngọc Tiền bình thản gật đầu, lấy một cái ngọc bội kiểu dáng khá tinh xảo từ trong quan phục ra:

"Tìm người tỉnh mắt, đừng để bản quan nhìn lầm."

Thanh niên gầy gò nhìn thấy ngọc bội này, con ngươi trong chớp mắt co rụt lại, cười hắc hắc: "Hai vị quan gia, mời lên lầu hai."

Dứt lời, hai tay thanh niên gầy nhỏ thi lễ về phía sau, thuần thục quát lên trên lầu: "Khúc nhi, có hai vị thượng khách, chuẩn bị Hồng Kim Trà."

Dứt lời, thanh niên gây nhỏ nhanh nhẹn dẫn Hứa Nguyên và Vương Ngọc Tiền đi lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment