Chương 1125
Chương 1125: Người Quen Vì tìm kiếm duyên gặp mặt, rất nhiều danh lưu tông môn, phú thương cự giả đều vì thế mà vung tiền như rác, thậm chí tôn sùng các nàng là thần nữ. Đây đại khái là thói hư tật xấu của con người, thứ không chiếm được mới là tốt nhất. Nhớ rõ lúc trước hắn và danh kỹ có một lần thâm nhập giao lưu khó quên, gây sự trong Nhã Thúy Cung, còn bị lão nhân Hoa Hồng kia đánh bẹp dí một trận. Chuyện cho tới bây giờ vẫn còn nhớ, Hứa Nguyên ngược lại hiểu vì sao lúc trước Hoa Hồng sẽ tức giận như vậy. Những danh kỹ này có giá trị rất cao, không đơn thuần chỉ là cây rụng tiền của Thiên An thương hội. Trong đó, mỗi vị đều được lựa chọn tỉ mi, bất luận là dung mạo thần sắc hay tu vi căn cốt đều là vạn dặm mới tìm được một, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành tử sĩ của Tướng phủ.
Một số người trong số các nàng có tu vi không kém gì thiên kiêu của các tông môn kia.
Mà tương lai không xa, các nàng có thể sẽ làm lão bà cấp cho một ít nhân vật trọng yếu làm tiểu thiếp giám thị, cũng có thể trực tiếp trở thành khách khanh cao giai trong tướng phủ.
Trong lòng nghĩ những chuyện này, Hứa Nguyên rốt cuộc cũng dùng linh thị để †ìm được người muốn tìm trong đại sảnh Đúng vậy, chính là Lý Quân Khánh.
Lý Quân Khánh giờ phút này đang ngồi lười biếng ngồi phía sau một tấm bình phong trong góc khuất đại đường Nhã Thúy cung, nhắm mắt dưỡng thần.
Xem ra, hắn đang đợi người.
Nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt hẹp dài của Hứa Nguyên không khỏi lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Bên kia là khu vực Nhã Thúy Cung đặc biệt thiết cho khách ngồi chờ, nhưng lấy thân phận Tam hoàng tử của Lý Quân Khánh, nói thế nào cũng không thể xếp hàng chờ đợi, nói cách khác.
Hắn cố ý ngồi ở đây?
Tiểu tử này hoàn toàn có thể vào nhã gian, vừa hưởng thụ danh kỹ phục vụ, vừa chờ khách tới, mà hắn lại lựa chọn ở trong đại đường chờ đợi.
Có hai khả năng.
Người tới có thân phận rất tôn quý, tôn quý đến mức dù Lý Quân Khánh cũng không thể vào trong phòng ngồi trước. Mà loại thứ hai là Lý Quân Khánh có việc cầu xin vị khách kia.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hứa Nguyên lộ ra vẻ suy tư, chậm rãi đi về phía đối phương.
"Vương huynh?"
Khi Hứa Nguyên đi tới cách Lý Quân Khánh mười bước, hắn đã mở mắt ra, thoáng kinh ngạc nhìn người mà vị huynh trưởng cũng tự mình mời chào, cười nói: "Tối nay ngươi cũng ở nơi đây sao?"
Hứa Nguyên mỉm cười, nói khẽ:
"Hôm nay tới Thiên An thương hội mua một số vật phẩm, sau khi xong việc nhân tiện đến đây nghỉ ngơi một chút."
Lý Quân Khánh hơi ngồi thẳng người, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thật trùng hợp, tối nay bản vương vừa lúc muốn gặp một vị khách từ phương xa đến đây."
Nghe vậy, Hứa Nguyên lập tức nhận ra Lý Quân Khánh đang bảo hắn xéo đi, đừng quấy rầy chính sự tối nay của hắn.
Cho nên, hắn phải rời đi sao?
Đương nhiên không.
Vất vả lắm mới bắt được đối phương, hắn còn đang chuẩn bị thu hoạch từ đối phương.
Mỉm cười đặt mông ngồi xuống đối diện Lý Quân Khánh, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi:
"Đêm đó trò chuyện với thái tử điện hạ, hắn đề cập đến điện hạ ngài dường như muốn đi sứ Đông Doanh đảo?"
Lý Quân Khánh nhìn thấy đối phương ngồi xuống, hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Hắn đã nói rất rõ ràng, người này cũng không giống người ngu dốt.
Yên tĩnh trong chớp mắt, Lý Quân Khánh tặc lưỡi trong lòng, chậm rãi ngồi thẳng dậy:
"Xem ra hoàng huynh rất coi trọng Vương huynh, loại chuyện này đều nói với ngươi rõ ràng."
Nói xong,
Lý Quân Khánh chậm rãi đứng lên, xoay người muốn đi:
"Tối nay bản vương có việc, sẽ không quấy rầy nhã hứng của Vương công tử." "Ba"
Cổ tay hắn bị con riêng của Binh bộ thị lang này bắt lấy.
"" Lý Quân Khánh
Xúc cảm quen thuộc trong lòng bàn tay xông lên, khóe mắt Lý Quân Khánh nhảy một cái không thể khống chế, hơi cứng ngắc quay đầu lại, đôi mắt cứng ngắc. Sau đó,
Hắn ta nhìn thấy một đôi mắt cười ha ha. Mẹ nó.
Quả nhiên tên này không chết!
Khách nhân của Nhã Thúy Cung không tính là nhiều, tự giữ thân phận cũng không có người lớn tiếng ồn ào ở đây, cơ bản đều là giọng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Mà lúc này, những âm thanh rất nhỏ trong đại sảnh cổ kính trang nhã bỗng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Lông mày chau lên, Hứa Nguyên lập tức ý thức được đây hẳn là người Lý Quân Khánh chờ đợi đã đến.
Hứa Nguyên và Lý Quân Khánh gần như đồng thời ngoái đầu nhìn lại, nhìn vê phía cổng điện được làm từ gỗ liễu đỏ thắm. Lý Quân Khánh vừa chửi má nó, trong mắt vừa lộ vẻ đau trứng.
Mà trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một tia cổ quái.
Người tới có vẻ không hợp với khách nhân xung quanh, bất luận là tướng mạo, hay là cách ăn mặc.
Mái tóc dài màu vàng óng như thác nước rủ xuống bên hông, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, hàng lông mi vàng mảnh khảnh mà dày đặc trên cặp mắt xanh biếc kia khiến nữ tử này trông như một tỉnh linh bước ra từ trong tranh.
Trên người nàng cũng không mặc trang phục tơ lụa cẩm y của Đại Viêm, mà là một bộ váy bó eo tinh xảo, đường cong lồi lõm, lộ ra xương quai xanh và mảng lớn da thịt trắng nõn trên cánh tay, bên hông còn cài một thanh Tây Dương Tế Kiếm.
Mà ở phía sau nữ tử tóc vàng như tỉnh linh kia, còn có một người hình hộp sắt †o lớn.
Mỗi một bước đi, đều phát ra một tiếng ma sát nặng nề của kim loại.